Chuong 325: Truong ban (3)
Chuong 325: Truong ban (3)Chuong 325: Truong ban (3)
Ô Đào: "Anh ta cũng không nói gì nhiều, chỉ nói anh rất có tài năng, là người Hoa, rất tốt với bọn họ, còn dẫn bọn họ đi bắn súng."
Diệp Uẩn Niên: "Xem ta cậu ta thường kể cho em nghe về mọi thứ."
Ô Đào nghe ra sự khác thường trong giọng điệu của anh, nhưng vẫn nói: "Anh ta chỉ thỉnh thoảng mới nói thôi, anh ta kể rất nhiều, dù sao lúc ấy anh ta cũng là đối tượng của em, thư từ qua lại cũng là bình thường."
Nhưng hiển nhiên là cái từ "Đối tượng" này đã hơi kích thích anh.
Vì vậy, cô nói tiếp: "Nếu anh không muốn nghe, sau này em sẽ không đề cập đến nữa."
Diệp Uẩn Niên: "Cậu ta đã ở bên em nhiều năm, có phải đã giữ một phần ký ức rất quan trọng trong cuộc đời của em không? Anh nghĩ chúng ta có thể đề cập đến nó, cũng có thể bình tĩnh nói chuyện với nhau."
Ô Đào: "Được, anh nói đi, anh có thể thảo luận bất cứ điều gì anh muốn."
Diệp Uẩn Niên nhìn phía trước, nói: 'Lúc vừa mới tới Mỹ, cậu ta rất hào hứng, giống như anh năm đó, cảm thấy mới lạ và kích động với tất cả mọi thứ."
Ô Đào nhìn vùng đất hoang vu rộng lớn phía trước, chăm chú lắng nghe anh nói.
Hiển nhiên là anh ta cũng không muốn nói quá nhiều về chuyện của anh ở ở nước ngoài, nếu muốn biết, cô chỉ có thể nghiền ngẫm từ trong những dòng tự sự của anh ta.
Anh mỉm cười, nhẹ giọng nói: "Nhưng mấy tháng sau, cậu ta bắt đầu hoài niệm về quê nhà. Anh quan sát thấy, cậu ta viết cho em rất nhiều thư, bày tỏ với em rất nhiều. Cậu ta còn kể với các bạn học, bạn gái mình thông minh giỏi giang thế nào, lý trí bình tĩnh ra sao, nói em là cô gái thông minh xinh đẹp nhất cậu ta từng gặp.'
Ô Đào cười khổ, cô không biết là Hà Tích Thanh phóng đại về mình ở Mỹ như vậy.
Trong lúc Hà Tích Thanh phóng đại về mình, Diệp Uẩn Niên cũng lạnh mắt xem ở cạnh đấy.
Cô lại càng không thể tưởng tượng được tâm tình của Diệp Uẩn Niên lúc đó.
Diệp Uẩn Niên tiếp tục nói: "Có một lần bọn anh gặp nhau trong quán cà phê, anh từng tán gau với cậu ta về vấn đề này."
Ô Đào nhướng mày, bất đắc dĩ nhìn anh: "Anh cố tình." Diệp Uan Niên: "Cố tình? Tại sao lại không thể, cậu ta cũng được coi là học trò của anh, bọn anh đều là người Hoa, anh nên chú ý tới tâm tình của cậu ta, huống chi —— "
Anh nhẹ nhàng nói: "Nhân tiện, anh cũng có thể tìm hiểu về xu hướng tình cảm của bạn gái cũ."
Ô Đào buông tiếng thở dài: "Uẩn Niên, nếu anh cảm thấy khó chịu khi đề cập về những thứ này, anh có thể không nói."
Nhưng Diệp Uẩn Niên vẫn tiếp tục nói: "Cậu ta nói mình rất yêu bạn gái, còn nói em cũng rất yêu cậu ta, em đã hứa nhất định sẽ chờ cậu ta, nhưng anh nói có lẽ cô ấy chỉ nói vậy thôi, cô ấy đã lừa cậu, chứ kỳ thực có lẽ cô ấy đã vứt bỏ cậu. Nhưng cậu ta nói không, cậu ta tin tưởng em, em sẽ nói lời giữ lời, còn nói em là người thành thục lý trí, em đã nói, là nhất định sẽ làm được."
Ô Đào cảm thấy hơi nghẹt thở.
Diệp Uẩn Niên: "Ô Đào, em không muốn nghe à?"
Ô Đào nghiêng đầu nhìn anh, nhẹ giọng nói: "Em muốn nghe, anh cứ nói tiếp đi."
Nhưng Diệp Uẩn Niên đạp thắng xe, chiếc xe trượt ở trên đường quốc lộ, rồi chậm rãi tấp vào bên lề đường.
Diệp Uẩn Niên siết chặt tay lái, nhìn về nơi phương xa: "Ô Đào, em có thể tưởng tượng được tâm tình của anh lúc đó không?"
Ô Đào: "Em có thể."
Trong đôi mắt đen thâm thúy của Diệp Uẩn Niên chứa đầy cảm xúc hỗn loạn, anh khổ sở cười nói: "Khoảng khắc đó, anh chỉ hận không thể phá hủy cậu ta, để em mãi mãi không đợi được cậu ta, để em phải thất vọng, để em hối hận vì đã chọn sai người, để em biết ánh mắt mình quá kém, là đồ ngốc."
Ô Đào nhìn về phía Diệp Uẩn Niên, ánh mắt của anh dần trở nên sắc lạnh, âm u lạnh lẽo giống như lần cô vô tình gặp gỡ ở bệnh viên Trung Nhật ngày hôm đó, khiến người ta không thể nhìn thấu, khiến mọi người co ro vì sợ hãi.
Khớp xương ngón tay của anh đã trắng bệch vì nắm vô lăng quá chặt.
Cô tháo găng tay ra, đặt tay mình bao phủ lấy bàn tay của anh.
Anh lại đột nhiên nói: "Vì vậy, anh đã giới thiệu kế hoạch hợp tác giữa nhà trường và công ty Apple cho cậu ta, dự án đó có rất nhiêu hy vọng, ai ngờ cậu ta quá đáng thất vọng, bỏ lỡ cơ hội vì một tai nạn bất ngờ. Chắc khoảng thời gian đó cậu ta rất suy sụp tinh thần, nhưng đến lúc cậu ta tốt nghiệp, anh vẫn viết thư giới thiệu cho cậu ta, cuối cùng cậu ta cũng thuận lợi nhận được offer của công ty Apple. Bây giờ, cậu ta đang có cuộc sống rất sung túc của tầng lớp trung lưu Mỹ, cậu ta dễ dàng sa ngã trước những cám dỗ, và sẽ không quay lại đâu."
Ô Đào cười khổ, có vẻ Diệp Uẩn Niên cũng không biết, kỳ thật sau ba năm du học, kể từ lúc lấy được kế hoạch hợp tác với công ty Apple, Hà Tích Thanh đã không định trở lại.