Chuong 326: Truong ban (4)
Chuong 326: Truong ban (4)Chuong 326: Truong ban (4)
Cô gỡ đầu ngón tay đang siết chặt lấy vô lăng của anh ra, nắm lấy bàn tay anh.
Diệp Uẩn Niên cứng đờ người lại, không nói gì, nhưng cũng không kháng cự bài xích, chỉ bị động để mặc cô nắm lấy tay mình.
Bàn tay của anh rất lạnh, lạnh đến mức như không có nhiệt độ.
Ô Đào cố gắng bao bọc lấy tay anh ở trong lòng bàn tay mình.
Điều này làm cô nhớ tới nhiều năm trước, trong đôi mắt trong trẻo tĩnh lặng của anh có sự dò xét khác lạ, anh không ngần ngại nắm lấy tay cô, chẳng quản nó có sạch sẽ hay không.
Sai lầm lớn nhất trong cuộc đời của cô là, dễ dàng buông tay người đã đối xử tốt với mình.
Trên con đường quốc lộ vắng vẻ không một bóng người, hơi thở của hai người quanh quẩn trong khoang xe, không biết qua bao lâu sau, Diệp Uẩn Niên mới lại lên tiếng, giọng nói tràn đầy mất mác: 'Đôi khi anh là như vậy đấy, không khống chế được suy nghĩ của mình, lý trí của anh nhanh chóng nói cho anh biết là đừng như vậy, cũng giống như anh biết rất rõ là không thể trách em, nhưng đôi khi anh vẫn không kiềm được tức giận."
Ô Đào rướn người về phía ghế lái, ôm chặt lấy anh.
Cô thấp giọng nói: 'Uẩn Niên, những chuyện đó đều đã trở thành quá khứ với em rồi, nếu đã là quá khứ, em sẽ không nghĩ đến nữa. Em rất vui khi thấy anh trở lại, chẳng phải hiện tại chúng ta đang thử bên nhau lần nữa sao? Em không thể đảm bảo rằng mọi thứ sẽ như quá khứ, cũng không thể đảm bảo mối quan hệ của chúng ta sẽ tốt hơn, nhưng cúng ta có thể cho nhau cơ hội, thử bù đắp lại."
Cô đang thắt đai an toàn, tư thế này cũng không thoải mái, nhưng cô vẫn cố gắng ôm lấy anh.
Lúc ôm thế này, cô chợt nhớ, trong những năm tháng tuổi trẻ đó, bọn họ chỉ từng ôm nhau một lần vào lúc chia tay.
Cô cũng chưa từng ôm anh một cách nghiêm túc.
Diệp Uẩn Niên vươn cánh tay dài ra, cởi đai an toàn ra giúp cô, không có sự trói buộc của dây đai an toàn, cô hoàn toàn có thể nằm trong vòng tay của anh. Nhưng Diệp Uẩn Niên cũng chỉ cúi đầu nhìn cô, anh không ôm cô, anh cúi đầu chăm chú nhìn cô, ở hướng ngược sáng, cô không thể nhìn được bất cứ cảm xúc gì từ trong đôi mắt đen láy của anh. Anh dùng giọng điệu bình tĩnh nhất có thể, nói: "Giang Ô Đào, bây giờ em đã nói ra những lời này, vậy em không được đổi ý, không được thất hứa đâu đấy."
Ô Đào dán mặt vào trên lồng ngực của anh, nói: "Em sẽ không hối hận, cho dù anh có bán em đi, em cũng chấp nhận."
Diệp Uẩn Niên: "Vậy Lạc Tái Lâu thì sao?"
Ô Đào: "Sau này em sẽ không dây dưa với anh ta nữa."
Diệp Uẩn Niên: "Thật?"
Ô Đào: "Kể từ lúc anh ta làm ra loại chuyện đó, em và anh ta đã không còn khả năng ở bên nhau được nữa, khoảng thời gian này có rất nhiêu chuyện phiên toán, em định chờ một thời gian nữa rồi tính tiếp—— "
Cô vốn định giải thích rõ về mối quan hệ giữa mình và Lạc Tái Lâu cho anh nghe, ai ngờ Diệp Uẩn Niên lại nói: "Em còn muốn chờ một thời gian nữa rồi tính tiếp? Vậy anh thì sao, anh là cái gì?"
Ô Đào kinh ngạc, cô còn chưa nói hết mà. Diệp Uẩn Niên: "Em đã hứa sẽ lại ở bên anh lân nữa rồi, nếu em không nói rõ ràng với anh ta, anh sẽ chỉ có thể đứng trong bóng tối sao?"
Ô Đào nhất thời á khẩu không trả lời được, sao anh có thể nghĩ như vậy?
Diệp Uẩn Niên: "Em muốn ở bên anh, vậy em hãy nói rõ ràng với anh ta đi."
Ô Đào ngước mắt lên nhìn anh: "Anh sốt sắng đến vậy sao?"
Diệp Uẩn Niên: "Hay là giờ em gọi điện thoại luôn cho anh ta đi, nói với anh ta ngay bây giờ
Anh suy nghĩ rồi lại bổ sung nói: "Dùng điện thoại di động của anh, như vậy anh ta sẽ biết chúng ta đang ở bên nhau."
Ô Đào chợt thấy hơi buồn cười, nhưng vẫn cố nhịn.
Cô nghiêm túc nói: "Không được, em không muốn gọi điện thoại luôn bây giờ, tại sao anh bảo em gọi điện thoại thì em phải gọi? Chờ hôm nào cần nói rõ em sẽ gọi."
Sắc mặt của Diệp Uẩn Niên lập tức trở nên khó coi: "Vậy rốt cuộc em coi anh là cái gì?"
Nghe thấy vậy, ánh sáng trong mắt Ô Đào cũng nhạt dần đi: "Sao anh cứ phải ép em vậy? Em không muốn gọi điện thoại luôn bây giờ, nếu vậy, chúng ta dứt khoát đừng —— "
Cô đang nói nửa chừng, Diệp Uẩn Niên chợt dùng sức rất mạnh.
Ô Đào suýt nữa kêu thành tiếng, chờ đến khi nhận ra, cô phát hiện ra mình bị anh ôm chặt lấy, bên tai nghe thấy tiếng hít thở dồn dập lại đè nén của anh, có thể cảm nhận được lồng ngực của anh đang phập phồng kịch liệt.
Ô Đào chỉ cảm thấy đầu mình 'Am' lên, như thể có thứ gì đó vừa nổ tung, làm cô đỏ mặt tới tận mang tai.
Trong khoảng khắc hỗn loạn này, cô chợt nhớ tới cái ôm ly biệt ở trong Di Hoà Viên năm đó, cậu thiếu niên cao gầy năm xưa nay đã trưởng thành, trở thành người đàn ông có bả vai rộng lồng ngực cường tráng.