[Thập Niên 60] Tiến Vào Tứ Hợp Viện (Dịch Full)

Chương 327 - Chương 327: Quả Lê (1)

Chương 327: Quả lê (1) Chương 327: Quả lê (1)Chương 327: Quả lê (1)

Diệp Uẩn Niên ôm lấy cô, vùi mặt vào mái tóc của cô, hít thật sâu, rồi mới khàn giọng nói: "Ô Đào, em đã đồng ý rồi, em không được phép đổi ý đâu, em không muốn gọi thì đừng gọi, dù sao em cũng phải nói với anh ta, anh có thể chờ."

Ô Đào đỏ mặt vùi đầu vào trong ngực anh, thấp giọng nói: "Cái này... em phải nói cho anh một chuyện."

Diệp Uẩn Niên: "Ừ, em nói đi."

Ô Đào: "Em đã nói rõ với anh ta rồi..."

Diệp Uẩn Niên: "Cái gì?"

Ô Đào hơi buồn cười, nhưng vẫn nghiêm túc nói: "Em còn chưa nói hết, anh đã sốt sắng bắt em phải gọi điện thoại rồi, em và anh ta đã nói rõ với nhau rồi, giờ em gọi điện tới, có khi anh †a còn cảm thấy khó hiểu đấy!"

Trường bắn nằm ở phía tây bắc của Minh Thập Tam lăng, nằm cách thành Bắc Kinh khá xa, ngay cả khi đường đi thông thoáng, cũng phải mất khoảng một tiếng lái xe.

Diệp Uẩn Niên im lặng từ nãy đến giờ, lẳng lặng lái xe. Ô Đào trộm liếc nhìn anh, có lẽ là vì chuyện vừa rồi, tâm tình của anh không được tốt lắm.

Cô cũng không nói chuyện.

Cuối cùng, Diệp Uẩn Niên lên tiếng phá vỡ bầu không khí này trước: "Sau này em đừng như vậy nữa, anh sẽ coi là thật đấy."

Nghe giọng của anh có vẻ hơi buồn rầu.

Ô Đào nói: "Em biết rồi, chủ yếu là em cũng rất kinh ngạc, sao anh lại nghĩ vậy, em là người như vậy sao?"

Diệp Uẩn Niên: "Hình như không giống, vừa rồi anh ngốc quá."

Ô Đào: "Em cũng thấy anh rất ngốc, trước kia em còn nghĩ anh đặc biệt thông minh nữa chứ."

Nghe thấy cô nói vậy, khóe môi của anh hơi cong lên: "Em cứ coi như anh ngốc là được."

Trong lúc nhất thời, bầu không khí trở nên thoải mái, Ô Đào dựa lưng vào trên ghế ngồi, nhìn núi non chập chùng ở phương xa.

Thực ra, cô biết cảm xúc của Diệp Uẩn Niên rất phức tạp, trong tình cảm anh dành cho cô có tính cách cố chấp của anh, tình cảm ngày xửa, tất nhiên còn cả cảm xúc không cam lòng trong những năm qua. Những cảm xúc này tác động trực tiếp đến anh, trong lòng anh hẳn là không dễ chịu gì.

Hai người ở bên nhau, khó tránh khỏi sẽ chạm vào vết sẹo của quá khứ, giống như con búp bê trải qua bao nhiêu năm tháng, dù đẹp đến mấy cũng đã han lên vết tích của thời gian.

Nhưng vậy thì sao, nếu có cơ hội, cô có thể vươn tay lội ngược dòng sông thời gian, vớt lại món quà trân quý mình từng vô tình đánh rơi lúc trước. Ngay cả khi đến cuối cùng vẫn trắng tay, cô cũng sẵn lòng thử.

Cả chặng đường suy nghĩ miên man, cuối cùng lúc tới trường bắn, Diệp Uẩn Niên đột nhiên nói: "Có đôi khi anh hơi ngốc, nhưng về sau em có thể nói thẳng chuyện này với anh, chứ đừng trêu anh, nếu không anh sẽ rất khó chịu."

Ô Đào ngẫm nghĩ rồi nói: "Được rồi, vậy em sẽ thành thật hơn. Kỳ thực còn có một việc, em phải nói cho anh biết."

Diệp Uẩn Niên: "Chuyện gì?"

Ô Đào: "Lần đầu tiên lúc chúng ta gặp lại nhau, anh nói là anh đã kết hôn, có vợ tóc vàng mắt xanh, còn có một trai một gái."

Trong mắt Diệp Uẩn Niên dâng lên sự xấu hổ không thể che giấu, anh mím môi nói: "Em có thể đừng nói nữa được không?"

Ô Đào nghiêm túc nói với anh: "Uẩn Niên, thật ra lúc đó em rất khó chịu, rất khó chịu."

Cô nhớ tới dáng vẻ mình suy sụp ngồi khóc trong xe ngày hôm đó.

Cô thấp giọng nói: "Nhưng hiện tại em rất giỏi giả vờ, chắc chắn sẽ không biểu hiện ra. Vậy nên về sau nếu muốn biết cái gì, xin anh cứ nói thẳng với em, chứ đừng dùng thủ đoạn đó, cuối cùng anh không dễ chịu, em cũng không hề dễ chịu."

Diệp Uẩn Niên nghiêng đầu sang, chăm chú nhìn cô: "Anh thấy lúc đó em có vẻ không quan tâm cho lắm, nên cứ nghĩ —— "

Anh thấp giọng nói: "Anh còn tưởng là em thật sự không thèm quan tâm tới anh."

Anh sợ cô thật sự không thèm quan tâm tới mình, đến chút xíu cơ hội cũng không có, nên đành phải sốt sắng giải thích cho mình.

Ô Đào cười khổ nói: "Nghe anh nói như vậy, trong lòng em có thể dễ chịu được sao?"

Diệp Uẩn Niên trầm mặc rất lâu, mới nói: "Anh biết."

Trong lúc đang nói chuyện, xe đã tiến vào bãi đậu xe của trường bắn, Ô Đào nói: "Hình như chúng ta đến nơi rồi, giờ chúng ta đi dau?"

Nói đến đây, cô nhìn về phía trường bắn, trường bắn nằm ở dưới chân núi cây cối xanh mướt trùng trùng điệp điệp, có thể nhìn thấy Vạn Lý Trường Thành cao chót vót trải rộng giữa những dãy núi trập trùng xa xa kia, vậy chắc đó là Cư Dung quan, còn hướng đông bắc là hồ chứa Minh Thập Tam lăng. Phóng tâm mắt ra xa, có thể nhìn thấy những bức tường đỏ ngói vàng trang trọng lại uy nghiêm lấp ló giữa rừng cây xanh mướt.

Giờ đang là mùa thu, lá phong chuyển màu đỏ rực, điểm sắc màu rực rỡ giữa núi rừng bát ngát, cảnh đẹp đến nao lòng.

Diệp Uẩn Niên mở cốp xe ra, xách ra một túi du lịch quân dụng: "Anh đã chuẩn bị chút đồ ăn, còn cả nước uống nữa. Chúng ta đi qua đăng ký trước đi."

Ô Đào: "Được."
Bình Luận (0)
Comment