Chuong 329: Qua le (3)
Chuong 329: Qua le (3)Chuong 329: Qua le (3)
Mọi người cùng di vào trong trường bắn, Vương Á Tương liếc nhìn Diệp Uẩn Niên đi bên cạnh, cười hỏi Ô Đào: "Các cậu vào đây bằng cách nào?”
Ô Đào: "Anh ấy có thư giới thiệu."
Vương Á Tương: "A, vậy hả, sớm biết các cậu tới đây, bọn mình đã hẹn các cậu đi cùng nhau rồi, bên này rất xa, lái xe tới đây cũng hơi vất vả. Đúng rồi, tối nay các cậu có định ở lại đây không?"
Ô Đào: "Không ở được."
Diệp Uẩn Niên: "Ở."
Ô Đào bất đắc dĩ nhìn Diệp Uẩn Niên, Hà Húc Binh đứng ở cạnh đó lại đảo mắt nhìn giữa Ô Đào và Diệp Uẩn Niên, ánh mắt như mang theo thâm ý khác. Sau đó, anh ta mới nói: "Hai người có thể bàn bạc với nhau."
Ô Đào cảm nhận được suy nghĩ của Hà Húc Binh.
Bây giờ, trên danh nghĩa cô vẫn là vị hôn thê của Lạc Tái Lâu, Hà Húc Binh phát hiện ra mình đi chơi với người đàn ông khác, đoán chắc anh ta sẽ nghĩ nghĩ nhiều. Nếu anh ta có nhân phẩm tốt, tự nhiên anh ta sẽ ôm chuyện này trong lòng không nói ra, nhưng nếu nhân phẩm không tốt, có lẽ ngày mai tin tức này sẽ lan truyền khắp trong vòng.
Khi một cô gái trẻ tuổi xuất hiện ở trên thương trường, mọi người luôn có xu hướng nhìn nhận hành động của cô ấy theo hướng quan hệ bất chính. Chứ chưa kể, hiện tại cô đang đi chơi với người đàn ông không phải là chồng sắp cưới của mình.
Cô khẽ cười, định nói thẳng ra quan hệ giữa mình và Diệp Uẩn Niên.
Ai ngờ Diệp Uẩn Niên lại nói: "Không cần phải bàn bạc, tôi nghe theo cô ấy."
Những lời này của anh hơi mập mờ, khiến Vương Á Tương cũng kinh ngạc nhìn sang.
Diệp Uẩn Niên: "Chúng tôi đang tìm hiểu nhau, tôi nghe theo đối tượng của mình."
Hiển nhiên là hai người đều bị shock trước những lời này của anh, bởi vì bọn họ đều biết vị hôn phu của Ô Đào là Lạc Tái Lâu.
Ô Đào không ngờ anh lại nói thẳng đến vậy, như thế này có khác nào là gấp gáp muốn công khai với mọi người. Vì vậy, cô lập tức gật đầu phụ họa theo " Đúng vậy, tôi và anh ấy đang quen nhau."
Lúc này, hai người đều lúng túng lại không thể nào tin nổi, hiển nhiên là muốn hỏi về Lạc Tái Lâu, nhưng lại không tiện nói.
Ô Đào: "Tôi và đồng chí Lạc đã chia tay rồi."
Hà Húc Binh khiếp sợ mất một lúc lâu, mới tìm được miệng của mình về, anh ta gật đầu lia lịa nói; "Xã hội hiện đại, hôn nhân tự do, phụ nữ giải phóng, đây đều là chuyện bình thường, chuyện bình thường!"
Diệp Uẩn Niên thấy vậy, cũng nắm lấy tay của Ô Đào.
Ô Đào hơi bất ngờ trước hành động này của anh, muốn rút tay về, dù sao văn phong ở trong nước cũng khác với ở nước ngoài, chẳng lẽ anh không biết chuyện này?
Ai ngờ, anh lại cố chấp nắm lấy tay cô, thậm chí còn mím môi nhìn cô.
Cô không biết phải làm sao, tuy vẫn hơi mất tự nhiên, nhưng cô cũng đành phải phải theo anh.
Mấy người tiếp tục đi về phía trước, lúc sắp đi tới trường bắn, cuối cùng Ô Đào cũng mượn cớ lấy đồ để rút tay ra khỏi tay của Diệp Uẩn.
Hà Húc Binh chủ động bắt chuyện với Diệp Uẩn Niên, hỏi mấy câu đơn giản như anh đã từng tới đây chưa, biết dùng súng không, còn kể mình từng luyện bắn súng, nói là mình học được lúc xuống nông thôn.
Anh ta lớn hơn đám Ô Đào mười tuổi, kịp thi kỳ thi tuyển sinh đại học cuối cùng trước khi kỳ thi bị hoãn, sau khi tốt nghiệp được cử tới nhà máy làm việc, trong quá trình này trải qua một số việc, sau này gia đình trở lại bình thường, cha được phục hồi nguyên chức, bản thân anh ta mấy năm trước làm ở Viện Công nghệ Máy tính Trung Quốc, bây giờ hưởng ứng phòng trào cải cách mở cửa, anh ta từ chức ra làm ngoài.
Có tài nguyên có phương pháp, mọi mặt đều suôn sẻ hơn, dù sao cũng suôn sẻ hơn so với lúc Trần Thông Ô Đào gây dựng sự nghiệp.
Diệp Uẩn Niên vẫn luôn tỏ vẻ thờ ơ, không cố tình phớt lờ bọn họ, nhưng cũng không nhiệt tình cho lắm, giờ nghe anh ta hỏi vậy, anh cũng chỉ nói: "Từng học qua."
Vương Á Tương đi bên cạnh cười nói: "Anh học ở nước ngoài hả? Nước Mỹ có thể học dễ dàng đúng không?”
Hà Húc Binh hơi bất ngờ: "Cậu học ở Mỹ? Giờ đang ở đâu rồi?"
Thời đại này, đi du học trở về luôn có sự khác biệt, được người ta coi trọng hơn.
Vương Á Tương cũng thắc mắc nói: "Đúng vậy, sao tôi chưa từng nghe đến, anh trở về từ lúc nào? Nghe nói anh dạy học ở nước ngoài."
Diệp Uẩn Niên: "Tôi từ chức giảng viên ở Mỹ rồi, giờ trở về nước cũng tạm thời chưa nghĩ tới."
Hà Húc Binh không khỏi kinh ngạc, anh thấy thấy Diệp Uẩn Niên nhìn khá trẻ, cứ nghĩ anh chỉ khoảng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, không ngờ anh đã từng dạy học. Anh ta vội hỏi: "Cậu học ngành gì?"
Diệp Uẩn Niên: "Máy tính."
Hà Huc Binh càng bất ngờ hơn: "Hóa ra chúng ta cùng chuyên ngành à, vậy chắc cậu em giỏi lắm nhỉ! Cậu đã tính toán đi đâu chưa? Có xem xét đến viện Công nghệ Máy tính Trung Quốc không? Nếu cậu muốn đến đó, tôi có thể giới thiệu giúp cậu, tôi có người quen ở Viện Công nghệ Máy tính Trung Quốc."