Chuong 330: Qua le (4)
Chuong 330: Qua le (4)Chuong 330: Qua le (4)
Nghe thấy vậy, Vương Á Tương liều mạng nháy mắt ra hiệu cho Hà Húc Binh, Hà Húc Binh nhìn thấy cũng cũng chỉ nghi ngờ, chứ không hiểu gì.
Vương Á Tương hơi đỏ mặt, nhưng vẫn căng da đầu nói: "Đây là cháu trai của ông Diệp."
Ông Diệp?
Hà Húc Binh vẫn không hiểu gì.
Vương Á Tương hắng giọng "Khụ", cuối cùng mới nói: "Chính là lão viện trưởng Diệp, lúc ông ấy cưỡi hạc về tây thiên, anh còn chưa được điều tới."
Nói đến nơi này, cuối cùng Hà Húc Binh cũng hiểu rõ.
Anh ta lập tức đỏ bừng mặt, lúng túng không biết nói gì.
Có thể nói, không biết hiện tại trong viện có bao nhiêu đệ tử đồ tôn của lão Diệp. Đừng nhìn ông ấy đã qua đời mấy năm, tiếng tăm của ông ấy vẫn chống đỡ nửa cái viện này. Là cháu trai của lão Diệp, còn là giảng viên trong trường học ở Mỹ, vậy dù anh muốn đi đâu, không cần mình nói, cũng có rất nhiêu người đuổi theo muốn mời!
Anh ta ho khan mấy tiếng: "Cái này, đúng là không nhìn ra, hóa ra cậu là cháu trai của Diệp lão tiên sinh. Nhớ năm đó, tôi từng có cơ hội được đọc luận văn của Diệp lão tiên, cũng thu được lợi ích không nhỏ."
Diệp Uẩn Niên: "La tôi thất lễ, chờ hôm nào có thời gian rảnh, tôi sẽ đi thăm viện trưởng Trần."
Hà Húc Binh đành phải cười ha ha nói: "Đúng đúng đúng, phải, ha ha, phải."
Không bao lâu sau, mấy người đi tới trường bắn, nơi này cũng có vệ binh đứng nghiêm chờ lệnh. Lúc này, bọn họ tách ra đi thay quần áo.
Trước khi đến phòng thay đồ, lúc Diệp Uẩn Niên lấy quân phục ra đưa cho Ô Đào, Ô Đào nhỏ giọng nói: "Anh đoán vừa rồi vị đồng chí Hà kia nhìn thấy anh, sẽ nghĩ như thế nào về anh?"
Diệp Uẩn Niên: "Nghĩ như thế nào?"
Ô Đào liếc nhìn xung quanh, rồi mới nói: "Anh ta có thể nghĩ anh là mặt trắng nhỏ được em bao dưỡng."
Diệp Uẩn Niên cau mày: "Nhìn anh giống vậy sao?"
Ô Đào ôm lấy quân phục chạy mất. Cô vừa thay quần áo, vừa nghĩ tới biểu tình vừa nãy của anh, không hiểu sao lại thấy hơi buồn cười.
Chờ đến khi anh kịp phản ứng, đoán chắc anh sẽ tức muốn chất.
*xx*xxxxx+xxk+kxkk%
Ô Đào không biết bắn súng, cô cũng chưa từng chạm vào súng bao giờ, vậy nên khi cam khẩu súng nặng triu trong tay, cô không biết phải làm sao.
Hà Húc Binh ở cạnh đó bật cười nói: "Giang tổng, thứ này cầm nhiều là quen thôi, nếu không cô có thể nhờ đồng chí Diệp dạy cô, đồng chí Diệp hẳn biết rõ hơn chúng ta, đúng không?”
Diệp Uẩn Niên: "Tài thiện xạ của tôi cũng bình thường thôi, nhưng chắc là tốt hơn hầu hết những người tới trường bắn."
Anh không lộ biểu tình gì, nói những lời này bằng giọng điệu nhẹ nhàng, đầy tự tin.
Giọng điệu đó, nghe thế nào cũng có thể kích động sự bất mãn của mọi người nhiều nhất.
Hà Húc Binh cả cười nói: "Phải không?"
Diệp Uẩn Niên: "Có thể thử." Ô Đào cũng đổ thêm dầu vào lửa, cô cố tình nói: "Hay là thế này đi, chúng ta chia ra bắn, mỗi đội bắn mười phát đạn, xem ai bắn được điểm cao nhất."
Hà Húc Binh có hơi do dự, nhưng Vương Á Tương đứng cạnh đó lại nói: "Được, chủ ý này rất hay! Chúng ta chia tổ thi đấu, giống như hồi còn bé vậy."
Vương Á Tương đã nói như vậy, Hà Húc Binh cũng đành phải làm theo ý vợ.
Ô Đào và Diệp Uẩn Niên đi khu bắn phía, Ô Đào nhỏ giọng nói: "Anh phải cố lên cho em đấy."
Diệp Uẩn Niên: "Em tới trước đi."
Ô Đào: "A, hay thôi đi, em chưa từng chạm vào súng, cũng không biết bắn."
Diệp Uẩn Niên: "Anh sẽ dạy em."
Ô Đào: "Được rồi..."
Diệp Uẩn Niên cầm súng lên, chỉ thấy ngón tay thon dài của anh múa trên thân súng, tiếng "Cach cach cạch" cơ giới vang lên, sau đó lại "Cạch' tiếng nữa, anh xách súng nói: "Được rồi, em thử đi."
Ô Đào nhìn hoa cả mắt, nhưng đành phải căng da đầu cầm lấy. Anh hướng dẫn cô đứng đúng tư thế, sau đó cầm tay cô, chỉ cho cô cách cầm.
"Em nhìn vào ống ngắm bắn, ngắm đúng hồng tâm, sau đó dùng tay bóp cò."
Ô Đào nghĩ đến đây là đạn thật: "Hay thôi đi... chẳng may em bắn trượt thì sao? Bắn chết người thì phải làm thế nào?"
Diệp Uẩn Niên: "Ở đây không có người khác, với lại anh sẽ nhìn giúp em."
Trái tim của Ô Đào đập rộn lên, chân cũng hơi mềm, nhưng cô vẫn cắn răng bắn ra một phát.
Chỉ nghe thấy bên tai vang lên tiếng " Pằng".
Cô giật nảy mình, vội vàng nhìn: "Em có bắn trúng không?”
Diệp Uẩn Niên nhìn tấm bia phía xa kia.
Lần đầu tiên trong đời, Ô Đào có sự mong đợi: "Em được mấy điểm?"
Diệp Uẩn Niên: "Anh cũng không biết."
Ô Đào: "Vậy để em đi xem xem."
Diệp Uẩn Niên đành phải nói thật với cô: "Đạn của em bay đi đâu rồi, hình như là bay lên núi rồi."
Ô Đào nhất thời không biết nói cái gì: "Vậy sao..."
Thậm chí, còn không chạm được vào bia.
Diệp Uẩn Niên: "Lan đầu tiên thế này là rất bình thường, em thử lại lần nữa đi."
Ô Đào: "Thôi quên đi, chúng ta còn phải đấu với bọn họ, anh mau bán trúng cái bia kia đi, nếu không sẽ bị thua đấy, chúng ta không thể để thua bọn họ được."