[Thập Niên 60] Tiến Vào Tứ Hợp Viện (Dịch Full)

Chương 350 - Chuong 350: Ngu Roi (1)

Chuong 350: Ngu roi (1) Chuong 350: Ngu roi (1)Chuong 350: Ngu roi (1)

Vì thế Diệp Uẩn Niên liền lấy cái lắc tay kia ra, vòng tay tinh tế cứ thế bị anh mang lên ở trên cổ tay của cô.

Cảm xúc trên lắc tay lành lạnh, nhưng những chỗ bị đầu ngón tay anh chạm vào lại nóng như lửa, như là có từng tia lửa rơi xuống đó vậy, mà hô hấp nhẹ nhàng của anh lại phả vào đầu trái tim của cô, làm cho cả người cô nóng lên.

Diệp Uẩn Niên cúi đầu, chạm nhẹ vào mà cô thì thào nói: "Đây là châu báu lịch sử trăm năm của nước Đức, tên là Well."

Ánh trăng như đổ xuống, ở trong hẻm của yên tĩnh không một tiếng động, hai người nắm tay nhau, không chút tiết động mà đi ở dưới hàng ngói xám, bức tường xám.

Diệp Uẩn Niên thấp giọng nói: "Hiện tại có rất nhiều nhà cũ đều thành đại tạp viện(*), nhà ở giống như ở bên em thật ra là hiếm khi thấy được.'

(*) Đại tạp viện: Khu phúc hợp có nhiều gia đình sống chung.

Nơi này vẫn còn giữ lại bộ dáng cũ, điêu khắc cổ xưa mà lại tinh mỹ, mái hiên bay cao cùng đấu củng(*) cong cong đều còn giữ lại.

(*) Đấu củng: một loại kết cấu đặc biệt của kiến trúc Trung Hoa, gồm những thanh ngang từ trụ cột chìa ra gọi là củng và những trụ kê hình vuông chèn giữa các củng gọi là đấu.

Ô Đào: "Dạ, mua từ mấy năm trước, khi đó vẫn còn rất rẻ, cũng chỉ một vạn khối, xem như là nhặt của hời, hiện tại khẳng định là đã đắt hơn rất nhiều."

Diệp Uẩn Niên: "Em không thích ở nhà lầu, mà càng thích cái sân này hơn phải không?"

Ô Đào: "Thật ra cũng tiện, cơ sở vật chất ở trong sân cũ này gần như là chưa có đầy đủ, nhà lâu đều nói là dùng nước điện và gas càng tiện lợi hơn, nhưng mà em vẫn cảm thấy như vậy cũng có cá tính, chỉ là bởi vì người nhà đều ở trong cùng một cái ngõ nhỏ này, không tính quá xa, ở như vậy càng thuận tiện hơn."

Diệp Uẩn Niên: "Vậy sau này thì sao?"

Ô Đào nghe, hiểu rõ ý tứ của anh, cô cúi đầu, nhìn lá khô dưới chân vừa đúng lúc bị cô dam lên, nghe thấy một tiếng rào rạt nhỏ bé, thấp giọng nói: "Về sau cũng có thể ở nhà lầu mà."

Diệp Uẩn Niên: "Thật ra anh như thế nào cũng đều được." Ô Đào nhấp môi cười, rõ ràng là gió thu thấm lạnh, nhưng trên mặt cô vẫn là nóng lên.

Cứ nói như vậy thì đã đi tới trước cửa nhà cô.

Anh nhìn cửa lớn nhà cô: "Trời không còn sớm nữa, em vào trong nhà đi."

Ô Đào không hé răng.

Diệp Uẩn Niên: "Ngày mai anh còn phải đi đến học viện khoa học Trung Quốc một chuyến, lại đi công ty một chuyến, nhưng mà đến giờ tan làm chắc là có thời gian, đến lúc đó anh đi đón em, chúng ta cùng nhau đi ăn tối."

Ô Đào: "Dạ được."

Diệp Uẩn Niên: "Anh đi đây."

Ô Đào ngẩng đầu, nhìn về phía Diệp Uẩn Niên, áo sơ mi trắng cổ phẳng phiu, trải dọc đến chiếc cổ thon dài của anh, môi mỏng nhợt nhạt mím lại, trên khuôn mặt được chạm khắc cẩn thận giống như nổi lên một tầng đỏ ửng mờ mờ.

Con ngươi đen như mực đang yên tĩnh mà nhìn cô, cư xử nhìn thì rất ngoan, nhưng lại ẩn ẩn có điều chờ mong.

Ánh mắt của Ô Đào nhìn về phương xa, đấu củng mái cong ở dưới ánh trăng màu bạc tạo thành một bóng đen, côn trùng trong khe nứt của tường kêu vang trầm thấp bên tai, mọi người trong ngõ nhỏ giống như đều đã đi nghỉ ngơi, giờ khắc này trong trời đất chỉ còn lại tiếng hít thở nhàn nhạt của anh.

Cuối cùng cô thấp giọng nói: "Ngày mai anh còn phải đi làm, muốn nhanh chóng trở về nghỉ ngơi có đúng không?”

Biểu cảm của Diệp Uẩn Niên dừng một chút: "... Cũng không phải."

Ô Đào: "Vậy là anh đang nói dối sao?"

Âm thanh của Diệp Uẩn Niên đè ép đến rất thấp, âm cuối mang theo vài phần nghẹn ngào: "Anh có thể không đi sao?"

Ô Đào: "Hình như không thể."

Diệp Uẩn Niên: "Vậy thì anh ——"

Ô Đào: "Anh lại hôn em một chút đi."

Diệp Uẩn Niên nhìn nhìn ngõ nhỏ, đầu hẻm đèn đường phát ra ánh sáng mờ nhạt, cách đó không xa có một cái xe kéo không biết là của nhà ai ở dưới ánh trăng kéo ra một bóng đen rất dài, trong góc còn có những miếng vải vụn đang bị gió thổi lay động, nhưng trong ngõ nhỏ đúng là không có người nào.

Anh tiến lên một bước, bóng dáng của anh khuất ở sau ngưỡng cửa, sau đó ôm chầm lấy cô cúi đầu xuống hôn cô.

Đêm nay, môi của cô đã bị anh hôn qua, trên môi giống như còn sót lại chút gì đó rất quyến rũ, giống như đang tô một lớp son đỏ, kiêu diễm ướt át động lòng người.

Anh vừa trịnh trọng vừa cẩn thận mà hôn lấy cô, đầu tiên là nhợt nhạt nhấm nháp, sau đó là dùng bàn tay thon dài nâng gáy của cô lên, thử thăm dò vào càng sâu hơn một ít.

Hơi thở ấm áp dừng ở trên mặt của Ô Đào, lông mi thon dài lướt qua làn da tỉnh tế của cô, Ô Đào cảm thấy linh hồn của mình đều đang nóng lên, cô theo bản năng mà nâng tay lên ôm lấy cô anh, hơi nghiêng mặt, đón nhận hùa vào nụ hôn của anh.
Bình Luận (0)
Comment