Chuong 366: Mua Bao Cao Su (3)
Chuong 366: Mua Bao Cao Su (3)Chuong 366: Mua Bao Cao Su (3)
Ô Đào: "Cũng không phải là chuyện quan trọng, chỉ là xem tài liệu của ban ngày, em cũng không gấp."
Diệp Uẩn Niên: "Vậy em nghỉ ngơi một lát đi, anh có thể thu dọn."
Ô Đào cũng chỉ có thể nghe theo anh, cô vào phòng tắm tắm rửa đơn giản, mặc dù đã sắp bước vào mùa đông, nhưng cô đã quen khi trở về nhà thì phải tắm rửa đơn giản trước.
Trước kia đương nhiên là cô không có thói quen này khi ở đại tạp viện*, bây giờ điều kiện tốt hơn, nên đã dưỡng thành thói quen này, hơn nữa không tắm thì cô sẽ cảm thấy không quen, cô là người quái đản như vậy.
*khu phức hợp với nhiều gia đình cùng chung sống
Sau khi tắm xong, cô vén tóc lên một cách qua loa, sau đó cô đi đến phòng bếp, cô nhìn thấy Diệp Uẩn Niên đã bắt đầu thu dọn.
Anh đang cầm dao cắt rau.
Bóng lưng của anh, vẫn giống như lúc anh lấy đồ ở trên xe vào ngày hôm nay, cao lớn thẳng tắp, cái mông vẫn rất vểnh. Nhìn anh như vậy, cô cảm thấy mọi thứ đều rất đẹp.
Cô nghĩ trước kia cô đã sai rồi, thật ra bây giờ anh vẫn rất hoàn mỹ, hoàn hảo đến mức cô không thể soi ra bất kỳ khuyết điểm nhỏ nhặt nào.
Mặc dù anh không thích nói chuyện, nhưng anh có thể làm mọi việc một cách chu đáo và thỏa đáng, anh tỉ mỉ kiên nhẫn, anh còn là một thiên tài mà mọi người không thể theo kịp, khiến người khác ngưỡng mộ, khiến người khác khuất phục, dường như một số triệu chứng ngoan cố và cuồng loạn của anh trong cuộc hội ngộ lần đầu tiên đã được xoa dịu, ít nhất là có vẻ như nó không còn sót lại chút gì, có lẽ có bóng mờ nào đó ẩn sâu trong cảm xúc của anh, nhưng cô cảm thấy, thời gian luôn là liều thuốc trị thương tốt nhất, tất cả mọi chuyện đều sẽ trôi qua.
Nếu như sau này bọn họ kết hôn, lại có thêm một đứa con, thì sao anh có thể quan tâm đến những chuyện đã qua, có lẽ anh cũng chỉ mỉm cười cho qua chuyện mà thôi.
Cô không nhịn được, tiến lên một bước và ôm lấy anh từ phía sau.
Anh vừa bật lửa, dầu trong nồi đã vơi đi, đang phát ra tiếng sôi xèo xèo, nhưng anh lại được cô ôm lấy từ phía sau.
Anh hơi nghiêng đầu: "Sao thế? Anh đang Xào rau."
Ô Đào: "Chỉ là đột nhiên muốn ôm anh."
Giọng điệu của cô hơi vô lại, nhưng như vậy thì sao, cô muốn ôm thì cứ ôm.
Diệp Uẩn Niên vươn tay ta, tắt lửa, sau đó anh xoay người, ôm lấy cô, cúi đầu hôn cô.
Anh thích hôn cô, lúc mới bắt đầu có lẽ anh hơi vụng về, nhưng anh là một người rất thông minh, anh đã nhanh chóng tìm ra điểm then chết.
Anh hơi ham muốn, cũng hơi vội vàng, sau khi bị hôn một lát, Ô Đào quay mặt đi và bảo anh dừng lại.
Hiển nhiên là anh muốn dừng cũng không dừng được, ánh mắt của anh nóng rực, từ đuôi mắt đến gò má đều hơi ửng hồng rung động lòng người, anh cứ nhìn cô như vậy.
Ô Đào thấp giọng nói: "Chỉ là đột nhiên em cảm thấy, Uẩn Niên rất hoàn mỹ, hoàn mỹ đến mức giống như thần linh!"
Diệp Uẩn Niên nhìn chằm chằm vào cô: "Em cảm thấy như vậy sao? Vậy em có thích không?” Dĩ nhiên anh biết lúc cô viết thư chia tay anh, lý do đó là bịa chuyện, cũng không phải là lý do thực sự của cô.
Nhưng, trong vô số giấc mộng làm anh bừng tỉnh trong lúc nửa đêm, anh vẫn có thể nhìn thấu tâm tư sâu sắc nhất ở trong trái tim của cô, có lẽ lý do bịa chuyện kia cũng không phải là bịa đặt hoàn toàn, ít nhất là cô đã từng có suy nghĩ như vậy.
Ô Đào cười: "Thích."
Cô nghiêm túc nói: "Anh là của em, anh hoàn mỹ như vậy, em càng thích, rất thích."
Cho tới lúc nhìn thấy anh đứng ở đó, cô lập tức muốn ôm lay anh.
Diệp Uẩn Niên không nhịn được, rõ ràng là anh hơi bồn chồn, không thể đè nén được, anh cúi đầu vội vàng hôn cô.
Ô Đào lại hít sâu một hơi, tiếp tục né tránh, nhưng cô lại nhớ tới một vấn đề mà mình mới vừa nghĩ tới: "Uan Niên, nếu chúng ta giống như tối hôm qua, thì em có thể mang thai không?”
Diệp Uẩn Niên cố gắng đè nén khát vọng, anh ngẩng đầu lên, ánh mắt hơi mơ màng, nhưng anh vẫn suy nghĩ một lát: "Có lẽ sẽ có thể, nhưng chuyện mang thai chỉ là xác suất." Ô Đào: "Nếu không thì anh vẫn nên đi mua một ít cái kia đi, dù sao thì bây giờ chúng ta vẫn chưa chuẩn bị tâm lý này, lỡ như..."
Diệp Uẩn Niên ngẩn người một lúc lâu mới có thể hiểu được "Cái đó" mà Ô Đào nói là cái gì, nhưng đồng thời anh cũng hiểu được ý của cô.
Tối hôm qua, cô rất không vui, anh cho là cô không thích, hôm nay cho dù anh có thể bước vào nhà của cô một lần nữa thì anh cũng không muốn làm gì.
Trong lòng anh tràn đầy sự an phận.
Nhưng cô lại chủ động nói như vậy.
Điều này làm cho khát vọng của anh lập tức bốc lên, anh gật đầu: " Được, vậy anh sẽ đi mua ngay bây giờ, em dọn thức ăn trước đi, nếu em không muốn làm, thì chờ anh trở về."
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ