Chuong 367: Mua Bao Cao Su (4)
Chuong 367: Mua Bao Cao Su (4)Chuong 367: Mua Bao Cao Su (4)
Ô Đào: "Không sao, em sẽ xào đồ ăn trước, chưa chắc em có thể nấu ngon như anh, nhưng chắc chắn có thể ăn, anh không muốn ghét bỏ là tốt rồi."
Diệp Uẩn Niên: "Sẽ không."
Vì vậy anh bước ra ngoài, khi đi tới cửa, anh lại dừng lại: "Cái này nên mua ở đây?"
Ô Đào sửng sốt, cô nhớ trước kia khi cô trở về đại tạp viện, dường như kế hoạch hoá gia đình sẽ được gửi đến miễn phí, nhưng nếu như không phải là gửi miễn phí, thì nên đi mua ở đâu?
Cô suy nghĩ một lát, cuối cùng cô nói: "Có lế là đến bệnh viện, nếu như bệnh viện không có, có lẽ là hợp tác xã cung - tiêu sẽ có? Anh cam chìa khóa xe của em đi, xem thử xung quanh đây có nơi nào có, nhớ che dù, đừng dâm mưa."
Mặt của Diệp Uẩn Niên rất đỏ, gật đầu nói: "Anh hiểu rồi, anh nhất định sẽ mua được."
Ô Đào cũng không suy nghĩ nhiều, cô bắt đầu nấu đồ ăn, anh đã chuẩn bị xong rau và thịt, bây giờ cô lập tức xào là được, thuận tiện cơm cũng được nấu chín. Đợi đến khi cô nấu xong, anh vẫn chưa trở về, cô hơi lo lắng, cô nhìn bầu trời ở bên ngoài, dường như là trời sắp mưa, cô nghĩ rằng nếu không mua được cũng không sao, sao anh vẫn chưa trở về, anh không về thì cơm sẽ nguội mất.
Cô rất bất lực, sau đó cô cảm thấy hối hận, lại sợ anh dam mưa.
Cô vẫn chưa chuẩn bị tâm lý, cho dù hai người muốn ở bên nhau, nhưng vẫn phải cần một ít thời gian đối với việc khai thông tư tưởng của người nhà và chuẩn bị kết hôn, cô không muốn đột nhiên mang thai và khiến mình trở tay không kịp.
Nhưng nếu cô thật sự mang thai, thì cô cũng sẽ không quá hoảng sợ, dù sao thì điều kiện của cả hai cũng đủ đãi ngộ, có thai thì đi đăng ký kết hôn là được rồi!
Nhưng anh vẫn chưa trở về, anh có ăn cơm không?
Cô đột nhiên muốn rút lại những lời mà trước đây mình đã khen anh, hoàn mỹ gì chứ, quá ngốc, sao anh không thể nhạy bén hơn?
Cô đang suy nghĩ thì nghe thấy bên ngoài có tiếng xe hơi, sau đó cửa bị gõ hai lần.
Cô đã đợi đến mức bất lực, nên khi đẩy cửa ra, cô không vui nói: "Sao anh lại đi lâu như vậy, cơm cũng nguội rồi, anh không mua được thì không bỏ đi—- "
Nói xong những lời này, nhìn thấy người ở bên ngoài, cô đã biết mình sai rồi.
Người đứng ở ngoài cửa, lại là mẹ của Diệp Uẩn Niên.
Khi màn đêm buông xuống, mây đen nặng ne đè xuống, những bức tường bụi đất và ngói xám tro được phủ một lớp hoàng hôn, mà màu đỏ thắm sặc sỡ ở bên ngoài cổng chính, mẹ của Diệp Uẩn Niên có mái tóc uốn xoăn, mặc áo choàng dài được cắt may khéo léo, trên cổ là chiếc khăn quàng caro vải cashmere xa xỉ, trông bà ấy rất ung dung và cao quý, chỉ là khuôn mặt của bà ấy hơi gầy gò, còn gầy hơn so với khi cô nhìn thấy vào vài năm trước, cộng thêm tuổi tác của bà ấy cũng đã lớn, nên lại tăng thêm cảm giác già nua.
Có một chiếc ô tô đang đậu ở cổng chính, xe sedan* Hồng Kỳ, rõ ràng là tài xế đang ngồi ở trên xe sedan, một người phụ nữ ăn mặc giản dị đang đứng bên cạnh chiếc sedan, có lẽ là bảo mẫu.
*là một loại ô tô chở khách mà thân xe đại thể chia làm ba khoang: khoang động cơ, khoang hành khách và khoang hành lý. Năm đó nhà họ Diệp sống ở ngoại 6 phía tây của đại viện, chỉ có ba gia đình sống trong một căn biệt thự lớn như vậy, bây giờ ba của Diệp Uẩn Niên đã đạt đến cấp bậc đó, nên nhất định là phong cách trong lúc ra vào sẽ khác biệt hơn.
Khi nhìn thấy bà ấy, Ô Đào cũng không sợ hãi, cô cười nói: "Di mấy năm không gặp, sao dì tới dây, là có chuyện gì sao?”
Mẹ của Diệp Uẩn Niên quan sát Ô Đào: "Ô Đào, không mời dì vào sao, dì có thể vào ngồi một lát không?”
Ô Đào: "Bây giờ cũng không còn sớm, không tiện, thật sự thất lễ rồi."
Cô cũng không cảm thấy cô và mẹ của Diệp Uẩn Niên có cái gì để nói, cô cũng không quá muốn nghe bà ấy nói.
Trong đôi mắt của mẹ Diệp Uẩn Niên toát ra ý cầu xin, bà ấy miễn cưỡng cười nói: "Dì chỉ nói mấy câu, không tốn quá nhiều thời gian. Ô Đào, cháu vẫn luôn là một đứa bé hiểu chuyện, chẳng lẽ bây giờ dì nói với cháu mấy câu, mà cháu cũng không muốn sao?"
Ô Đào mở cửa: "Dì, dì vào đi, nhưng hy vọng dì có thể nói nhanh lên—— "
Cô nhàn nhạt nói: "Uẩn Niên đi ra ngoài mua đồ, anh ấy sẽ lập tức trở về, cháu nghĩ dì cũng không muốn để cho anh ấy thấy dì tới đây."
Mẹ của Diệp Uẩn Niên nghe được hai chữ "Uẩn Niên", trong đôi mắt của bà ấy trở nên u ám, nhưng bà ấy vẫn gật đầu.
Ô Đào lập tức dẫn bà ấy bước vào, sau đó cô đóng lại cửa, vì nếu lỡ như Diệp Uẩn Niên trở về, thì anh cũng không đến nổi trực tiếp quấy rầy hai người bọn họ nói chuyện.