[Thập Niên 60] Tiến Vào Tứ Hợp Viện (Dịch Full)

Chương 368 - Chương 368: Quá Khứ (1)

Chương 368: Quá Khứ (1) Chương 368: Quá Khứ (1)Chương 368: Quá Khứ (1)

Khi bước vào sân, mẹ của Diệp Uẩn Niên quan sát một lúc: "Nhà của cháu tuy không lớn, nhưng có cốt cách và bề ngoài rất đẹp, tâm nhìn của cháu không tồi, xử lý cũng rất tốt."

Vẻ mặt của Ô Đào nhàn nhạt, cô không nói gì.

Mẹ của Diệp Uẩn Niên: "May năm này cháu phát triển rất tốt, dì đã thấy cháu ở trên TV và báo chí, cũng nghe đồng nghiệp thảo luận về cháu, ít nhiều gì thì dì cũng cảm thấy vui vẻ yên tâm, dì nghĩ rằng cháu là một đứa trẻ có tiền đồ"

Ô Đào chỉ nhìn lướt qua, cô chờ mẹ của Diệp Uẩn Niên bước vào vấn đề chính.

Mẹ của Diệp Uẩn Niên đảo mắt nhìn khoảng sân này, Ô Đào cảm thấy, dường như bà ấy đang tìm cái gì đó, có lẽ là đang tìm kiếm dấu vết mà bà ấy có thể quen thuộc, nhưng hiển nhiên là bà ấy đã thất vọng.

Bà ấy thu lại ánh mắt, thở dài: "Uẩn Niên đã trở về, thằng bé lại ở cùng cháu một lần nữa sao."

Ô Đào gật đầu: "Đúng vậy."

Mẹ của Diệp Uẩn Niên: "Thằng bé đã ở đây?"

Ô Đào: "Không phải, chỉ là buổi tối sẽ cùng nhau ăn cơm, ở bên cạnh cháu, sau đó anh ấy sẽ đi trở về khách sạn."

Mẹ của Diệp Uẩn Niên: "Bất kể là như thế nào, thì thằng bé cũng được coi là đã toại nguyện."

Ô Đào chỉ im lặng, không lên tiếng.

Mẹ của Diệp Uẩn Niên lại nói: "Ô Đào, dì tới đây cũng không phải là muốn cầu xin cháu như thế nào, hôm nay dì cũng không có cách để cầu xin cháu, dì chỉ muốn nói cho cháu biết về chuyện của Uẩn Niên —— "

Bà ấy cười khổ: "Suy cho cùng, đã nhiều năm như vậy, ngoại trừ ba của Uẩn Niên ra thì dì đã không thể nói tới chuyện này với bất kỳ người nào."

Ô Đào: "Dì, dì nói đi, cháu nghe."

Mẹ của Diệp Uẩn Niên nhìn Ô Đào: "Có còn nhớ lần đó không, dì nhớ là lúc gân tối, cháu đột nhiên đến tìm dì, lúc ấy cháu hỏi dì có phải là Uẩn Niên đã trở về hay không?”

Ô Đào: "Cháu nhớ."

Chính là lần đó, có lẽ ở trong mắt của mẹ Diệp Uẩn Niên, cô chính là một cô gái đáng thương yêu say đắm con trai của bà ấy và có dáng vẻ đau khổ vì tình, lúc ấy bà ấy đã dùng ánh mắt thương hại để nhìn cô.

Mẹ của Diệp Uẩn Niên cười gượng: "Lúc ấy dì cho là cháu đã nghĩ nhiều, quá nhớ Uẩn Niên, không thể buông bỏ, cho nên mới như vậy, nhưng sự thật chứng minh, dì đã sai rồi

Ô Đào: "Thật sự lần đó anh ấy đã trở về, bóng người mà cháu nhìn thấy chính là anh ấy."

Dưới ánh hoàng hôn lờ mờ, trong đôi mắt của mẹ Diệp Uẩn Niên toát lên sự bất lực: "Đúng vậy, dì chưa bao giờ ngờ đến, nó lại gạt tất cả mọi người, gom đủ tiền mua vé máy bay, lén chạy trở về, sau khi chạy trở về, nó không tìm dì, nó lại bí mật đi thăm cháu, lúc ấy nó đã lén theo dõi cháu nửa ngày, thấy cháu và bạn nam khác ở bên nhau, nó vẫn luôn đi lang thang, cho đến khi rất khuya nó mới đột ngột đi đến đại viện ở ngoại ô phía Tây. Đến bây giờ dì vẫn còn nhớ dáng vẻ lúc đó của nó, hồn bay phách lạc, dường như nó có thể bị hút cạn sức mạnh và tỉnh thần ngay lập tức."

Ô Đào: "Sau đó thì sao?"

Giọng nói của mẹ Diệp Uẩn Niên càng trở nên yếu ớt: "Nó đã bị đả kích rất lớn, nó hoàn toàn không có cách nào để chấp nhận, khi cha nó nhìn thấy dáng vẻ của nó thì rất tức giận, ông ấy lấy chiếc đồng hồ đeo tay kia ra, nói cho nó biết, thật ra tâm tư của cháu đã thay đổi từ lâu, vốn dĩ là ông ấy muốn nó hoàn toàn từ bỏ ý định, nhưng ai ngo一一"

Ô Đào mím môi, chuyện tiếp theo, có lẽ cô đã đoán được.

Mẹ của Diệp Uẩn Niên đau khổ nói: "Phản ứng của nó vô cùng kịch liệt, cuồng loạn đến mức giống như phát điên, dì chưa từng biết nó có thể có cảm xúc mãnh liệt như vậy, mấy ngày liên tục, bất luận là bọn dì có làm thế nào thì cũng không thể khiến nó bình tĩnh trở lại. Lúc nghiêm trọng nhất, nó run rẩy ôm lấy chiếc đồng hồ đó, tất cả bọn dì đều bị nó hù dọa, bác sĩ nói rằng đó là phản ứng tinh thần sau khi bị kích thích mạnh, nếu tiếp tục như vậy, sợ rằng nó sẽ không thể khống chế được bản thân và xảy ra vấn đề gì, nên bọn dì đã nói rằng sẽ gọi cháu tới, muốn cháu trấn an nó."

Ô Đào khó khăn nói: "Vậy tại sao không nói cho cháu biết?"

Không có ai nói cho cô biết Diệp Uẩn Niên như thế nào, thứ cuối cùng mà cô nhận được ở nhà họ Diệp đó chính là ánh mắt thương hại của mẹ Diệp Uẩn Niên.

Chính là ánh mắt đó đã khiến đời này cô không muốn đến gần bọn họ. Mẹ của Diệp Uan Niên nhìn cô với đôi mắt hơi ướt át: "Nhưng khi bọn dì đề nghị như vậy thì nó lại đột nhiên trở nên tỉnh táo, nó điên cuồng ngăn cản bọn dì, không để cho dì đi tìm cháu, lúc ấy nó gần như trở nên cuồng loạn, thậm chí nó còn có thể cắn người. Bác sĩ đề nghị bọn dì không nên đi tìm cháu, nói đến tên của cháu cũng là kích thích rất lớn đối với nó, nếu như nó nhìn thấy cháu, chỉ sợ là tình hình sẽ trở nên hỏng bét hơn."
Bình Luận (0)
Comment