Chương 369: Quá Khứ (2)
Chương 369: Quá Khứ (2)Chương 369: Quá Khứ (2)
Bà ấy nghiêng mặt đi, lén lau sạch khóe mắt ướt át, sau đó bà ấy mới tiếp tục nói: "Bọn dì muốn hạ thuốc nó, để nó bình tĩnh trở lại, nhưng nó phản kháng rất kịch liệt, mấy người cũng không thể giữ nó lại, sau đó nó ngã bệnh, lên cơn sốt, sốt cao không giảm, luôn nói mê sảng."
Mẹ của Diệp Uẩn Niên nhìn Ô Đào: "Nó nói rất nhiều, nó nói đời này nó không còn mặt mũi nào để gặp cháu, không muốn gặp lại cháu, còn nói nó hối hận mình về trễ, bởi vì về trễ cho nên cháu không đợi nó, nó còn nhắc tới con búp bê 一一"
Bà ấy tiếp tục nói: "Có một ngày đột nhiên nó tỉnh lại, trông nó rất bình tĩnh rất bình thường, bọn dì cho là cuối cùng nó cũng đã ổn, ai ngờ nó đột nhiên nôn nóng nói, mẹ, chẳng phải hôm nay Ô Đào thi tuyển sinh đại học sao, tại sao em ấy lại quên đeo đồng hồ đeo tay, con phải đi đưa cho em ấy."
Vừa nói xong, môi của bà ấy trở nên run rẩy, trong đôi mắt còn lộ ra dáng vẻ nghĩ lại mà sợ: "Lúc ấy có lẽ là nó đã điên rồi, ý thức không rõ ràng, nó không phân biệt được giữa giấc mộng và thực tế, có thể ký ức của nó cũng trở nên rối loạn —— "
Trái tim của Ô Đào gần như nghẹt thở.
Mẹ của Diệp Uẩn Niên cố gắng hết sức kiềm chế cảm xúc của mình, bà ấy che miệng, đè nén sự nghẹn ngào, qua một lúc lâu, bà ấy mới thở bình thường trở lại, thấp giọng nói: "Có lẽ qua hơn một tháng, nó từ từ khôi phục, sau đó nó rời đi, sau khi rời đi, nó cắt đứt liên lạc với bọn dì, nó cũng không nói gì với bọn dì, nhưng nó lại âm thầm nghỉ học, biến mất, sau đó nó lại cắt đứt liên lạc với bọn dì, bọn dì vẫn luôn không tìm được nó. Ông cụ rất hối hận, vì điều này nên dường như ông ấy không thể ngủ yên, nhưng nó cũng không trở về, cho đến lúc ông nội của nó sắp qua đời, ông ấy mới có thể gặp được nó một lần cuối."
Ánh hoàng hôn càng lúc càng dày đặc, bao phủ tứ hợp viện cũng không được xem là rộng lớn, có lá khô lặng lẽ rơi xuống.
Ô Đào cũng không lên tiếng, mẹ của Diệp Uẩn Niên cũng không nói chuyện, chỉ thỉnh thoảng có những tiếng khóc nỉ non đã được đè nén.
Qua một lúc lâu, giọng điệu của mẹ Diệp Uẩn Niên run rẩy nói: "Sau đó dì cũng đã nói chuyện với bác sĩ, cũng đã đọc một số tài liệu ở nước ngoài, sau đó dì mới hiểu được, dì đã hoàn toàn sai rồi, chiếc đồng hồ đeo tay kia là do Uẩn Niên tích góp tiền lương của mình và đổi phiếu công nghiệp mới có thể mua được, đó là món quà nó dành tặng cho người con gái mà nó yêu thương bằng tất cả sự tâm huyết của mình, đây chính là tín vật đính ước, rất thiêng liêng đối với nó."
"Dì lấy lại món quà này giúp nó, là do dì không coi trọng nó, cho rằng nó vẫn còn là một đứa trẻ, dì xem nó giống như trẻ con ở trong nhà, nhưng thực ra, nó đã mười tám tuổi, đã có suy nghĩ của một người đàn ông."
Mẹ của Diệp Uẩn Niên cười khổ: "Đứng trước người con gái mà nó thích, nó có sự kiêu ngạo và tự ái của một người đàn ông, nhưng dì đã đạp tất cả xuống đất, điều này đã làm cho nó bị đả kích mà trước đó chưa từng có, khiến thế giới quan của nó sụp đổ, nó cảm thấy, thậm chí là nó không thể giữ được món quà mà nó đã tặng cho người con gái nó yêu, nó lập tức nghi ngờ bản thân mình mà trước giờ chưa từng có."
"Thật ra tính cách của nó đã không giống với những đứa trẻ khác từ khi được sinh ra, khi còn bé dì còn tưởng rằng nó có vấn đề gì đó, cho nên dì mới không cho nó đi học, nó vẫn luôn ở nhà, được ông nội nó dạy dỗ, cũng may là nó rất thông minh, xem qua là nhớ, nhận thức cũng cao, lúc ấy bọn dì đã từng dương dương tự đắc, bây giờ nghĩ lại, thật ra nó đã có tai họa ngầm này ngay từ nhỏ, chỉ là bình thường không nhìn ra mà thôi."
Bà ấy lẩm bẩm: "Đã nhiều năm như vậy, trông nó rất ưu tú, rạng rỡ vô hạn, người khác đều hâm mộ bọn dì có một đứa con trai ngoan và có tiền đồ, thật ra thì chỉ có bọn dì mới biết được nỗi khổ bên trong, loại đau khổ này lại không thể nói ra bên ngoài, có lẽ là trong đời này nó chưa từng chịu khổ ở nước ngoài, cũng may —— "
Bà ấy nhìn Ô Đào: "Cuối cùng nó cũng được toại nguyện, làm được những gì nó muốn làm, có phải không?"
Ô Đào mím môi, cô đè nén sự chua xót ở trong trái tim, thấp giọng nói: "Đúng vậy, bọn cháu đã ở bên nhau một lần nữa, anh ấy rất thích, cũng rất tốt đối với cháu."
Mẹ của Diệp Uẩn Niên: "Vậy thì tốt rồi, hy vọng các con sẽ hạnh phúc khỏe mạnh."
Ô Đào: "Chúng cháu sẽ hạnh phúc khỏe mạnh."
Mẹ của Diệp Uẩn Niên lau nước mắt, ngẩn người nhìn nhìn lá khô của cây hải đường đang rơi xuống.