Chương 370: Quá Khứ (3)
Chương 370: Quá Khứ (3)Chương 370: Quá Khứ (3)
Bà ấy lẩm bẩm: "Đã qua nhiều năm như vậy, dì và ba của nó đã không muốn nghĩ đến những chuyện đó nữa, suýt nữa bọn dì đã hủy diệt đứa bé này, suýt nữa bọn dì đã mất đi đứa con trai này, bây giờ dì cũng không có hy vọng xa vời nào khác, nó có thể sống khỏe mạnh hạnh phúc là được rồi, nó không thích gặp mặt bọn dì, vậy thì không gặp, bọn dì cũng sợ sẽ kích thích đến nó, khiến nó nhớ tới chuyện trước kia."
"Lúc ấy khi ông cụ qua đời, ở trong bệnh viện, dì không dám nói cho cháu biết, cũng do dì sợ lỡ như kích thích đến nó một lần nữa, cháu hãy đối xử với nó thật tốt, nó thật sự không thể chịu nổi chuyện gì nữa..."
Ô Đào: "Dì, cháu biết rồi."
Mẹ của Diệp Uẩn Niên gật đầu, bà ấy thấp giọng nói "Như vậy là được rồi", sau đó bà ấy hít một hơi thật sâu, nhìn Ô Đào: "Ô Đào, chuyện hôm nay di tới đây—— "
Bà ấy không nói tiếp, nhưng Ô Đào cũng hiểu được ý của bà ấy.
Vì vậy cô nói: "Dì, Uẩn Niên là con trai của dì, là máu mủ mà hai người sinh ra, bất luận là xảy ra chuyện gì cũng không thể cắt đứt mãi mãi, mặc dù cháu và anh ấy yêu nhau, nhưng cháu cũng không thể nhúng tay vào mối quan hệ của mọi người. Từ góc độ của cháu, cháu chỉ muốn vui vẻ hạnh phúc ở bên cạnh anh ấy. Chuyện năm đó, cháu có thể hiểu được lập trường của một người mẹ như dì, hôm nay lúc này, nếu như anh ấy không thích, thì cháu cũng không làm gì để thuyết phục anh ấy tha thứ cho hai người, dĩ nhiên cháu cũng không bao giờ nói xấu hai người ở trước mặt anh ấy."
Mẹ của Diệp Uẩn Niên hơi mỉm cười, bà ấy hơi mệt mỏi và yên tâm: "Tâm nhìn của con trai dì thật tốt, lúc nhỏ cháu đã rất bình tĩnh và lý trí, bây giờ cũng vậy, thảo nào bây giờ cháu có thể làm ra những chuyện như vậy."
Bà ấy nhìn về phía xa, bầu trời u ám, sắp đổ mưa, có một con mèo con lao qua mái hiên.
Bà ấy lẩm bẩm nói: 'Dì cũng không muốn nói gì nữa, nó lớn lên cùng ông nội, là bà vú Kim chăm sóc cho nó, cho nên thật ra thì nó cũng không quá thân thiết với hai người bọn dì, nhưng suy cho cùng nó vẫn là con trai của dì, dì biết tính tình của nó, chính là cố chấp, một khi xác định chính xác thì nó sẽ không quay đầu, nếu nó hận bọn dì, thì trừ khi có một ngày nào đó lý do của sự hận thù đó không còn tồn tại, nếu không dù ai có nói gì thì cũng đều vô dụng.
Ô Đào: "Dì, chưa chắc là anh ấy hận hai người, chỉ là anh ấy muốn làm chính mình mà thôi."
Mẹ của Diệp Uẩn Niên: "Có lẽ vậy."
Bà ấy giơ cổ tay lên nhìn thời gian: "Đã không còn sớm nữa, có lẽ sắp mưa lớn, có thể nó sẽ nhanh chóng trở về, dì đi trước đây."
Ô Đào gật đầu.
Mẹ của Diệp Uẩn Niên quấn chặt khăn quàng cổ, cúi đầu vội vàng đi ra ngoài.
Ô Đào nhìn bóng lưng của bà ấy, bóng lưng đó trông rất ung dung sang trọng, nhưng thật ra nó đã tiều tụy từ trong xương tủy, cuối cùng cô vẫn nói: "Dì ——"
Bà ấy dừng bước: "Hả?"
Ô Đào: "Quả thật năm đó anh ấy đã bị tổn thương, vết thương luôn có sẹo, nhưng trong thời gian dài thì vết sẹo sẽ lành lại. Có lẽ có một ngày nào đó, khi anh ấy lấy được tất cả những gì anh ấy mong muốn, khi anh ấy có một đứa con và trở thành một người ba, thì anh ấy sẽ thông cảm, cũng sẽ chấp nhận."
Cô thấp giọng nói: "Chỉ là anh ấy cần nhiều thời gian để chữa lành vết thương hơn những người khác." Mẹ của Diệp Uẩn Niên dừng bước, bà ấy lặng lẽ đứng ở đó, một lát sau, bà ấy mới nghẹn ngào nói: "Cảm ơn cháu, Ô Đào, cháu đúng là một đứa trẻ rất tốt, cháu ở cùng nó, như vậy thì bọn dì đã có thể yên tâm. Những năm này ba của Uẩn Niên đã phát triển khá tốt, có thể nói ra mọi chuyện, lỡ như hai người có chuyện gì khó sống chung, thì nhất định cháu phải nhớ nhắc nhở bản thân, đó là không thể để cho Uẩn Niên biết."
Ô Đào: "Dì, cháu biết rồi."
Lúc Diệp Uẩn Niên trở về, hạt mưa to bằng hạt đậu sắp rơi xuống, thậm chí trán anh đã ướt đẫm, nhưng anh vẫn ôm một cái túi giấy ở trong ngực.
Ô Đào: "Anh mới về al
Diệp Uẩn Niên: "Vốn dĩ không có, đi đến bệnh viện Tam Gia cũng không có, nói là số lượng có hạn, sau đó cuối cùng anh cũng tìm được một cửa hàng, tên là Adam Eve, bán cái này."
Vừa nói xong, anh mở túi giấy ra, khi anh đổ tất cả những thứ ở trong túi ra thì bên trong lại là hộp bao cao su, khoảng mười mấy hộp.
Ô Đào kinh ngạc: "Sao anh mua nhiều như vậy?" Diệp Uẩn Niên: "Cái này còn có các loại khác nhau, anh lại không biết nên dùng loại gì, nên anh mua toàn bộ, chúng ta có thể thử từng cái, hơn nữa cái này rất khó mua được, dĩ nhiên là nên mua nhiều."
Ô Đào liếc nhìn anh, dáng vẻ của anh giống như là anh không dễ dàng gì mới có thể mua được nên phải mua cho đủ vốn trong một lần.