[Thập Niên 60] Tiến Vào Tứ Hợp Viện (Dịch Full)

Chương 421 - Chương 421: Gửi Lời Chào Tới Thế Giới (4)

Chương 421: Gửi Lời Chào Tới Thế Giới (4) Chương 421: Gửi Lời Chào Tới Thế Giới (4)Chương 421: Gửi Lời Chào Tới Thế Giới (4)

Cô nhìn vê phía mọi người đang đứng phía sau Diệp Uẩn Niên, mọi người chính là dùng ánh mắt chờ mong mà nhìn cô, đôi mắt cô có chút nước, lập tức nói: "Đây là một chuyện phi thường trọng yếu cũng là một sứ minh vinh quang em cũng không vì hạng mục này mà làm gì cả, để em nói hình như không thích hợp lắm."

Cô mới nói xong, một vị nghiên cứu viên bên cạnh Diệp Uẩn Niên đã nói: "Đồng chí Giang, Diệp tiên sinh đã vì hạng mục mà trả giá rất nhiều, giúp đỡ chúng tôi về tài chính, còn giúp chúng tôi mua máy móc, cũng giúp chúng tôi liên hệ với chuyên gia bên nước ngoài, để chúng tôi có thể làm ra một đường mạng truyền đến quốc tế, hạng mục này của chúng tôi có thể thuận lợi như vậy, hết thảy đều bởi vì có Diệp tiên sinh."

Anh ta cười nói: "Một đường này chúng tôi đi, gian khổ lúc lập nghiệp, trải qua khó khăn, cuối cùng cũng có ngày hôm nay, chúng tôi hy vọng cô có thể gửi một bức thư, đây là sự cảm kích của chúng tôi đối với Diệp tiên sinh, đây là phần lễ vật mà tổ hạng mục chúng tôi dành tặng cho các người!"

Người khác nghe anh ta nói xong liền nói: "Chúng tôi hoàn toàn đồng ý, đây là lễ vật chúng tôi tặng cho hai người, đồng chí Giang, cô cứ viết đi!"

Trên mặt Ô Đào lúc này đã đỏ bừng, cô nhìn về phía Diệp Uẩn Niên.

Diệp Uẩn Niên: "Thời gian cũng tới rồi, em nghĩ xem nên viết cái gì đi."

Ô Đào mím môi, gật đầu.

Cô đi tới trước màn hình máy tính, ngồi xuống, nghĩ nghĩ một hồi, cuối cùng cũng gõ một hàng chữ tiếng Anh.

"ACROSSTHEGREATWALLWE REACHEVERYERINTHEWORLD'.

Sau khi gõ xong, cô mới cười nói: "Chúng ta muốn cải cách mở cửa, chúng ta phải nói cho thế giới biết, chúng ta muốn bước ra khỏi tường thành cổ xưa, đi ra Châu Á, hướng tới thế giới, cho nên tôi viết một đoạn này, Across the Greatwall, we reach every in the world, đi qua trường thành hướng tới thế giới."

Cô vừa nói câu này xong, mọi người có chút lệ trào bờ mi, sôi nổi mà võ tay: "Được, cứ lấy câu này! Lời này thật hay!"

Sau khi viết xong, liên tới phân ký tên cùng thời gian, đâu tiên là Diệp Uẩn Niên, sau đó là những người còn lại, mọi người từng người từng người tiến lên, đem tên mình đổi sang tiếng Anh gõ vào, ở đây có 7-8 người, tất cả đều ký tên xong, bức thư mới chính thức hoàn thành.

Trên mặt mọi người đều biểu hiện sự trịnh trọng, mọi người liếc nhìn nhau, cuối cùng Diệp Uẩn Niên đưa vào một hàng lệnh, sau đó, trịnh trọng mà nhấn nút enter.

Nhìn bức thư cứ như vậy mà gửi đi ra ngoài, mọi người đều phảng phất ngừng thở.

Một lúc thật lâu, trong phòng thí nghiệm phát ra âm thanh nghẹn ngào, cũng có người trực tiếp khóc ra.

"Người Trung Quốc chúng ta, cuối cùng cũng có thể kết nối mạng với thế giới! Chúng ta cuối cùng cũng có thể để thế giới có thể biết đến mình qua mạng internet!"

Đến năm sau, chuyến hành trình đi đến nước Mỹ cuối cùng cũng đã được quyết định chu toàn và ổn thỏa hết mọi chuyện rồi, những kỹ sư dưới quyền của Ô Đào, ai nấy cũng đều cảm thấy vô cùng hào hứng, bọn họ chưa bao giờ được đặt chân đến nước Mỹ, đối với đám người bọn họ mà nói thì đó chính là một nơi rất xa xôi và mới mẻ. Bây giờ bọn họ có cơ hội đến nước Mỹ, lại còn không phải mất đồng nào mà là được công ty chỉ trả tiền phí, chỉ phí khảo sát chung cho nữa, thử hỏi trên đời này còn điều gì tuyệt vời hơn thế nữa không.

Ô Đào cố ý phê duyệt toàn bộ số chỉ phí này, còn may cho mỗi người hai bộ đồ tây, một bộ đồ gồm có đầy đủ cả áo sơ mi và giày da, có như vậy thì khi đến nơi đó, trông họ cũng sẽ không đến mức quá luộm thà luộm thuộm, bởi vì nói như thế nào thì dù sao khi bước chân ra ngoài, đám người bọn họ cũng chính là hình ảnh đại diện cho bộ mặt của công ty mà.

Cuối năm nay, sau khi tất cả mọi người đều đã được cấp visa (*) đầy đủ, Ô Đào dẫn đầu đoàn người của tổ nghiên cứu và phát triển, xuất phát đi đến nước Mỹ, còn có cả Diệp Uẩn Niên đi cùng với mọi người nữa.

(*): Visa, là một bằng chứng pháp lý xác nhận rằng một người nào đó được phép nhập cảnh hoặc xuất cảnh ở quốc gia cấp thị thực.

Trần Thông cố ý đi ra tiễn mọi người một đoạn đường, đồng thời cũng không quên đặc biệt cảm ơn Diệp Uẩn Niên, lần này cũng may là nhờ có anh giúp đỡ việc liên lạc với nguồn lực của nhà máy, còn sắp xếp xong xuôi chuyến đi đến nước Mỹ lần này cho nên mọi việc mới ổn thoả, ra đâu vào đó như thế.

Trần Thông dùng sức nắm chặt lấy bàn tay của Diệp Uẩn Niên, nói: "Chúng tôi chỉ có đứa con ngoan này là Ô Đào, làm việc tận tâm, đáng tin cậy, lại có niềm hăng say và thế mạnh trong công việc nghiên cứu khoa học, cũng là trụ cột của công ty Tam Hợp nhà chúng tai Diệp tổng, anh mà cưới trụ cột của chúng tôi đi rồi, thì trong lòng chúng tôi đau đớn biết bao nhiêu!"

Nhiều người đứng ở gần đó nghe thấy được những lời nói này thì tất cả đều đồng loạt không nhịn được mà bật cười thành tiếng, có người còn vừa cười vừa nhìn về phía Diệp Uẩn Niên.
Bình Luận (0)
Comment