[Thập Niên 60] Tiến Vào Tứ Hợp Viện (Dịch Full)

Chương 422 - Chuong 422: Chuyen Hanh Trinh Di Đến Nước Mỹ. (1)

Chuong 422: Chuyen Hanh Trinh Di Đến Nước Mỹ. (1) Chuong 422: Chuyen Hanh Trinh Di Đến Nước Mỹ. (1)Chuong 422: Chuyen Hanh Trinh Di Đến Nước Mỹ. (1)

Ô Đào nhìn thấy khuôn mặt của Diệp Uẩn Niên hình như là có hơi đỏ lên một chút, và sau đó là càng ngày càng đỏ đến lợi hại hơn, không hề có dấu hiệu dừng lại hay giảm bớt, cô liền vội vội vàng vàng lên tiếng để giúp anh trốn thoát khỏi tình cảnh ngượng ngùng như hiện giờ: 'Chúng ta mau mau đi thôi, kẻo trễ giờ bây giờ."

Lúc này mọi người mới từng người từng người một tiến tới nói lời chào tạm biệt với bọn họ, rồi đoàn người cùng nhau kéo hành lý chuẩn bị xuất phát, đăng ký thủ tục hoàn tất, lên máy bay thuận lợi. Sau khi lên máy bay, chuyến bay sẽ kéo dài khoảng hai mươi tiếng đồng hồ.

Chuyến bay kéo dài lâu như vậy, ban đầu mọi người đa phần vẫn còn cảm thấy rất tốt, bởi vì không thường xuyên được đi bằng máy bay, cho nên bây giờ mọi thứ đối với bọn họ vẫn còn vô cùng mới mẻ, nhất là còn được nhìn thấy toàn bộ quang cảnh toàn thành phố ở bên ngoài khung cửa sổ, rồi còn cả cảnh sắc tuyệt đẹp có một không hai của bầu trời cao nữa chứ. Nhưng mà thời gian cứ trôi qua một cách lặng lẽ và vô vị như vậy, mọi người lại bắt đầu cảm thấy nhàm chán, chân còn không thể duỗi thẳng ra được, phải ngồi gò bó như vậy thật không thể không khiến cho con người ta có cảm giác thật ngột ngạt và khó chịu.

Diệp Uẩn Niên nắm tay Ô Đào, anh thấp giọng nói: "Em thử chợp mắt một lúc đi, ngủ một giấc, sau khi tỉnh lại có lẽ sẽ đến nơi rồi đấy."

Ô Đào nhích nhích người tới gần bên người anh hơn, nói: "Nếu như anh không phải đi cùng với bọn em, thì có lẽ là anh đã mua vé hạng thương gia để ngồi cho thoải mái rồi có đúng không?”

Diệp Uẩn Niên bình tĩnh trả lời thắc mắc của cô: "Thật ra thì hai khoang này cũng không có khác gì nhau là mấy, cũng đều phải ngồi như nhau thôi."

Ô Đào nghe được những lời này, trong lòng cô cũng hiểu rõ vấn đề, anh hoàn toàn có đủ khả năng mua vé ở khoang hạng thương gia, ngồi ở đó rõ ràng là sẽ thoải mái hơn rất nhiều so với khoang hạng bình thường, nhưng chẳng qua sự thật đúng là như những gì mà lời của cô đã nói, cho dù cô có là phó giám đốc của công ty đi chăng nữa thì cô cũng muốn bản thân mình phải được đối xử bình đẳng giống như các nhân viên khác, cô không muốn mình được hưởng bất cứ một quyền lợi hay đặc quyền riêng nào cả, mà anh thì chắc chắn sẽ không thể nào để cho cô phải ngồi khoang bình thường một mình, còn bản thân lại tự đi chọn khoang hạng thương gia gì đó để bay rồi, cho nên bây giờ mới phát sinh ra tình huống như hiện tại.

Cô cũng rất bất đắc dĩ, không còn cách nào khác, chỉ đành nhỏ giọng nói: "Để anh phải chịu thiệt rồi."

Năm đầu ngón tay của Diệp Uẩn Niên nhẹ nhàng đặt lên trên đầu gối của cô, anh nói: "Nhưng anh lại không cảm thấy bản thân mình phải chịu thiệt một chút nào cả, ở đây vẫn còn có em đi cùng anh nữa mà không phải sao?"

Ô Đào im lặng một lúc, ngay trong khoảnh khắc này, cô liền bỗng dưng nhớ tới một số chuyện đã từng xảy ra ở trong quá khứ.

Chẳng hạn như, khi anh vẫn còn là một chàng thiếu niên, lần đầu tiên đặt chân đến vùng đất xa lạ, cảm giác sợ hãi và lạ lãm bao vây lấy anh, trong tâm thức thì luôn luôn nhớ về quê nhà, hay chẳng hạn như, sau khi anh nhận được bức thư chia tay của cô, thật sự là không biết anh đã làm cách gì để có thể mua được vé máy bay trở về nước ngay trong ngày hôm đó.

Và trong hai mươi tiếng bay dài đằng đẳng chứa đầy sự nhàm chán, lo âu và căng thẳng đó, anh đã có những suy nghĩ gì về nội dung của bức thư chia tay kia, một bức thử mà giống như hàng ngàn mũi kim đâm sâu vào trong trái tim thổn thức của anh.

Mà sau đó, ngay khi anh chỉ vừa mới tiếp đất, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt lúc ấy, anh đã phải chịu đựng đả kích lớn đến mức như thế nào.

Tất cả những chuyện này, cô đều đã từng thử hỏi qua, nhưng anh rõ ràng là không muốn trả lời, vẫn luôn tìm cách lẩn trốn hoặc đánh trống lảng đi câu hỏi của cô.

Anh không muốn nói, cô cũng không muốn hỏi thêm, sợ sẽ khiến cho anh cảm thấy phiền phức, nhưng nhiều khi nghĩ tới, cô lại vẫn cảm thấy đau lòng không thôi.

Diệp Uẩn Niên nhìn về phía cô, thấy cô thể xác thì ở đây, nhưng còn tâm trí thì không biết là đã bay đi đến nơi xa xôi nào, anh liên lên tiếng hỏi một câu để kéo hồn phách của cô về đúng với nguyên chủ của nó: "Em làm sao thế?"

Ô Đào khẽ mím nhẹ đôi môi, sau đó cô khẽ cười, lắc lắc đầu rồi hơi hơi dựa đầu lên người anh, nói: "Em muốn dựa vào anh như thế này để ngủ một chút."

Diệp Uẩn Niên dùng chất giọng ôn nhu, nhẹ nhàng mà đáp: "Được thôi."

Nói xong, anh cầm lấy cái chăn, chu đáo mà đắp lên đầu gối và khuỷu tay của cô.
Bình Luận (0)
Comment