Chương 431: Đại Kết Cục (1)
Chương 431: Đại Kết Cục (1)Chương 431: Đại Kết Cục (1)
Ô Đào cười nói: "Tính cách của anh ấy là như vậy đó, dễ bắt nạt lắm, nói cái gì cũng đồng ý hết!"
Mọi người nghe xong thì cười rộ lên, cũng rất ngưỡng mộ, trong lòng thầm tò mò, rõ ràng Ô Đào ở trong nước mà sao đột nhiên lại thu được vị giáo sư thiên tài người Mỹ gốc Hoa này vào trong tay vậy.
Đồng Hà lại đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, kích động nói to, gân như là muốn la lên cho mọi người cùng nghe vậy đó: "Mình nhớ ra rồi, có phải giáo sư Diệp chính là đối tượng mà đã từng có lần cậu nói là đi ra nước ngoài lúc trước của cậu không?"
Lời này của cô ấy vừa nói ra, lập tức khiến cho toàn bộ mọi người có mặt ở đó bừng tỉnh đại ngộ, tất cả như được khai thông mà cùng nhau nói: "À, mình nhớ ra rồi, nhớ ra rồi, lúc ấy, vào mỗi khoảng thời gian nhất định là cậu đều sẽ nhận được một tin nanh ta, mỗi lần nhận được tin đều sẽ đọc đi đọc lại rất nhiều lần, mình vẫn còn nhớ rành rành đây nè! Lúc đó mình còn nói đùa rằng có lẽ Ô Đào định học thuộc cái tin nanh ta đó mới thôi đấy!"
Ô Đào cười cười, cũng không có che giấu hay phủ nhận gì ma là trực tiếp thừa nhận luôn: "Đúng vậy, chính là anh ấy đó, năm đó bọn mình phải tách nhau ra, cứ ngỡ rằng sẽ không còn duyên phận gì nữa, không ngờ quanh đi quẩn lại, cuối cùng vẫn được ở bên nhau.”
"Hoá ra là các cậu đã tách nhau ra nhiều năm như vậy, bây giờ cuối cùng cũng về với nhau, được nắm tay đi cạnh nhau rồi!"
Mấy câu nói này đã xoá sạch hết mấy lời lúc trước của Hà Tích Thanh.
Hà Tích Thanh mặt đỏ tới tận mang tai, ngồi ở bên cạnh hồi lâu mà vẫn không dám hé răng nói thêm nửa lời.
Ô Đào nhìn ra phía ngoài của khung cửa sổ, liên ngay lập tức nhìn thấy bâu trời trong xanh của nước Mỹ, quả thật là còn trong xanh hơn cả màu xanh ở trong nước mình.
Cô nhớ tới vài người bạn học vừa rồi, thở dài nói: "Theo anh thì họ sẽ quay trở về vào một ngày nào đó chứ?”
Diệp Uẩn Niên: "Có lẽ, nhưng có thể là chỉ có một số người chịu quay trở về thôi, còn một số người còn lại thì sẽ không."
Ô Đào: "Thật ra, em có thể hiểu được bọn họ mà, nước Mỹ quả thực rất khác với Trung Quốc, so với nước Mỹ, chúng ta vẫn còn kém xa lắm."
Diệp Uẩn Niên: "Ừ”"
Ô Đào: "Nhưng em vẫn nghĩ rằng, chính là bởi vì đất nước của chúng ta vẫn còn lạc hậu cho nên chúng ta, những đứa con của đất nước xinh đẹp ấy mới cần phải quay trở về quê hương, những người có đủ điều kiện để đi du học như chúng ta đều là những nhân tài hàng đầu của đất nước này, nếu như tất cả những người có tài năng, ai cũng đều đi hết như vậy, vậy thì ai sẽ là người xây dựng lại đất nước này cho nó thêm ngày càng hùng mạnh và phát triển hơn đây?"
Thực hiện bốn cuộc hiện đại hóa và xây dựng Tổ quốc, những khẩu hiệu quen thuộc một thời này dường như bây giờ đã không còn được người ta nhắc đến nhiều nữa.
Diệp Uẩn Niên: "Ô Đào à, em nhất định là cũng hiểu được rằng sau lưng của mỗi người bọn họ đều có lý do riêng khi bọn họ đưa ra quyết định của mình mà, có đúng không?"
Ô Đào: "Vâng, em hiểu."
Ví dụ như, Diệp Uẩn Niên có thể thể hiện kỹ năng của mình ở nước ngoài, mà không cần đến bất cứ sự trợ giúp nào đến từ phía bên ngoài, nhưng ở Trung Quốc thì lại khác, nếu như anh ở trong nước thì anh khẳng định là lại phải ngay lập tức hạ mình để đi mời một người có xuất thân cao quý, sống ở trong một căn nhà ở ngoại ô phía Tây của thành phố để giúp đỡ mình một chút trong công việc, đây thực sự chính là tình hình hiện nay ở trong nước.
Mà khổ nỗi, anh lại là người thuốc dạng kiểu khi đối xử với mọi người thì thường sẽ là rất lạnh lùng và xa cách, không thích giao thiệp rộng rãi cũng như không muốn bản thân mình có bất cứ một mối quan hệ thừa thãi nào, nhưng đồng thời anh cũng biết rằng, nếu muốn có được giấy phép sản xuất đó, thì anh chỉ cần hạ mình luồn cúi một chút là chắc chắn sẽ tiết kiệm được biết bao nhiêu là tiền của, công sức và thời gian.
Hơn nữa, đối với những người bình thường mà nói, thì khoảng cách giữa cuộc sống trong và ngoài nước tồn tại rất nhiều điều khách quan, và hơn thế nữa, đó chính là khoảng cách giữa hai nước cũng không hề nhỏ.
Những người đã từ bỏ điều kiện thuận lợi ở nước ngoài và trở về nước đương nhiên nên được tôn trọng và ngưỡng mộ, nhưng cô cũng không có ý chỉ trích hay khinh bỉ gì những người không thể hy sinh và cống hiến như vậy cả, bởi vì dù sao thì con người từ trước đến nay vẫn luôn là như vậy mà. Cô thở dài, nở một nu cười bất đắc dĩ: "Thực ra, em cũng mong rằng một ngày nào đó, những nhân tài do đất nước chúng ta đào tạo ra đều sẽ trở về, nhưng không phải vì họ sẵn sàng từ bỏ tất cả mọi thứ để cống hiến cho đất nước, mà là bởi vì bọn họ thực sự có thể có được một môi trường nghiên cứu khoa học và chế độ đãi ngộ tốt hơn ở trong nước mình."