Chuong 432: Dai Ket Cuc (2)
Chuong 432: Dai Ket Cuc (2)Chuong 432: Dai Ket Cuc (2)
Cô không muốn nhìn thấy các nhà khoa học vĩ đại đáng lẽ nên có một đãi ngộ tốt hơn lại phải chịu đựng cảnh đói nghèo và tham gia nghiên cứu khoa học trong lúc đói bụng, thay vì khen ngợi, cô mong rằng họ sẽ nhận được các phần thưởng về mặt tài chính nhiều hơn.
Diệp Uẩn Niên: 'Nhớ năm đó lúc anh ra nước ngoài, mỗi ngày đều phải đến Viện Khoa học Trung Quốc, đại đa số các nhà nghiên cứu trong Viện Khoa học Trung Quốc đó đều phải sống ở bên trong các nhà kho chứa xe đạp xây bằng gạch a mi ăng* đấy."
*: Amiăng (bắt nguồn từ từ ngữ tiếng Pháp amiante /amiãt/), hay còn được viết là ami-ăng hoặc Asbestos theo tiếng Anh. Amiang là một tập hợp gồm sáu khoáng vật silicat tự nhiên chrysotil, amosit, crocidolit, tremolit anthophyllit và actinolit, có chung đặc điểm là các tỉnh thể sợi mỏng và dài. Amiang có những đặc điểm nổi trội liên quan đến độ bền kéo, khả năng chống cháy, cách điện, cách nhiệt, cách âm...
Đó là cái khái niệm gì vậy chứ? Nhà kho chứa xe đạp được sửa lại bằng gạch a mi ăng lại dau được mọi người sử dụng làm nơi ở, trung bình một gia đình ba thế hệ bao gồm bảy đến tám người sống chen chúc với nhau ở trong đó. Thật không thể tưởng tượng ra nổi rằng cuộc sống, sinh hoạt của bọn họ sẽ thiếu thốn đến mức như thế nào.
Ô Đào đột nhiên bật cười, nói: "Anh biết không, Trình Vân của ngày hôm nay ở công ty chúng ta cũng là một trong những người đã chuyển ra khỏi nhà kho chứa xe đạp cách đây chỉ mới vài năm thôi đó!"
Diệp Uẩn Niên cũng nở nụ cười nhẹ, tất nhiên là bây giờ điều kiện của mọi người đều đã được cải thiện, có rất nhiều tòa cao ốc đã được xây dựng lên ở thành phố Bắc Kinh, và hầu hết mọi gia đình bình thường cũng đều đang sống trong những tòa nhà mới đó.
Ô Đào: "Quả thật môi trường ở trong nước của chúng ta đã phát triển hơn nhiều trong mấy năm qua."
Diệp Uẩn Niên: "Đúng vậy, những thay đổi của đất nước trong mười năm qua là điều không thể tưởng tượng được đối với những người bình thường, em thấy đấy, mọi người đều rất vui mừng với những gì mà hai chúng ta đã làm cho đất nước."
Ô Đào nhớ lại những người bạn học đã hết lời khen ngợi cô và anh ngày hôm nay, thì chỉ biết lắc đầu cười cười rồi nói: "Chúng ta làm tốt thì họ cũng sẽ được thơm lây thôi ấy mà, khoảng cách giữa chúng ta với các nước phát triển phương Tây sẽ ngày càng ngày càng thu hẹp lại, và đến một ngày đẹp trời nào đó, nhất định là đám người bọn họ sẽ thấy rằng nơi đẹp nhất chính là quê hương của chính mình."
Đến lúc đó, có thể họ sẽ quyết định quay trở về.
Diệp Uẩn Niên im lặng một lúc rồi nhẹ nhàng nói: "ở nước ngoài, người Trung Quốc muốn làm được việc gì đó thì phải nỗ lực hơn người khác rất nhiều, vì vậy, nếu muốn ổn định trong một xã hội phát triển bình thường thì rất dễ dàng, nhưng nếu muốn tiến thêm một bước và đạt được thành tựu ở nước ngoài thì suốt đời này, những người ở trong nước cũng sẽ không bao giờ so sánh được với bọn họ."
Ô Đào quay đầu sang một bên nhìn anh, ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu nhẹ vào mặt anh sau khi chiếu qua cửa kính của xe, phác họa nên một đường viên vàng nhạt xung quanh bóng hình của anh.
Cô biết, chắc hẳn là anh đã phải trả giá rất nhiều để có được vị trí như ngày hôm nay.
Cho dù con người ta có tài giỏi và thông minh đến đâu thì cũng vẫn phải ăn từng miếng cơm, và bước từng bước một.
Nhưng lúc này, Diệp Uẩn Niên lại bỗng nhiên thay đổi chủ đề chính của cuộc trò chuyện, anh hỏi cô: "Mà Ô Đào này, vừa rồi bạn học của em nói rằng em đã đọc bức thư của anh rất nhiều lần den mức thuộc lòng luôn có phải không?"
Ô Đào như bị chọc trúng chỗ ngứa liền ngay lập tức nhanh nhanh chóng chóng xua tay phủ nhận, giọng điệu lộ rõ vẻ gấp gáp và ấp úng, nói: "Làm... làm gì... có chuyện đó... Cái gì mà rất nhiều cơ chứ, bọn họ là đang nói vớ vẩn đó, anh đừng có tin mấy cái lời nói lung tung đó của bọn họi"
Diệp Uẩn Niên bật cười sủng nịnh: "Nói dối."
Ô Đào mỉm cười bất lực, đến nước này rồi thì cũng đành phải thành thật thừa nhận thôi: "Thì đúng là em có đọc qua đọc lại mấy lần, và em đoán là bọn họ chỉ tình cờ nhìn thấy được trong một lần nào đó mà thôi!"
Trong đôi mắt của Diệp Uẩn Niên hiện rõ lên ý cười dịu dàng, anh cũng không hỏi thêm câu nào nữa.
Thật ra hôm đó, khi đang thu dọn đồ đạc, anh đã nhìn thấy những bức thư đó, chúng đã được cô giữ cẩn thận hơn mười năm nay rồi, thậm chí những bức thư còn có hơi chút nhàu nhĩ, có lẽ là đã được lôi ra đọc rất nhiều lần.
Chỉ là cô ngượng ngùng không dám nói ra nên anh cũng không hỏi nữa, cứ thầm hiểu trong lòng là được rồi.
Lúc này anh mới bỗng dưng nhớ tới một chuyện, nói: "Sắp tới anh phải đến công ty, chắc là sẽ phải đi ít nhất là hai ngày hoặc hơn, có một số việc cần phải giải quyết."