[Thập Niên 60] Tiến Vào Tứ Hợp Viện (Dịch Full)

Chương 437 - Chuong 437: Dai Ket Cuc (7)

Chuong 437: Dai Ket Cuc (7) Chuong 437: Dai Ket Cuc (7)Chuong 437: Dai Ket Cuc (7)

Ô Đào nghe vậy thì im lặng nhìn Hà Tích Thanh, một lúc không nhanh cũng không chậm sau, cô mới lên tiếng nói: "Nếu như anh ấy thực sự là phạm tội giết người, vậy thì sẽ có pháp luật trừng phạt, còn nếu pháp luật đã quyết định sẽ không trừng phạt anh ấy, vậy thì anh ấy không hề có tội gì cả, anh nói với tôi những điều này để làm cái gì chứ? Anh ghen ty với anh ấy như thế, anh muốn bắt anh ấy lại hay sao? Anh không làm được đâu, anh chỉ có thể nói với tôi những điều này để khiêu khích mối quan hệ của chúng tôi mà thôi, đó chỉ là cơn giận dữ của một kẻ tiểu nhân không hơn không kém mà thôi!"

Hà Tích Thanh nghe xong thì phản ứng đầu tiên là sững sờ, sửng sốt, sau đó thì cười khổ, anh ta ngước đôi mắt nặng nề của mình lên để nhìn Ô Đào, bất đắc dĩ mà nói: "Anh chỉ muốn nói với em rằng anh ta không phải là một người ưu tú và hoàn mỹ giống như em vẫn nghĩ đâu."

Ô Đào thản nhiên nói: "Được, tôi biết rồi, anh hãy mau cút đi."

*xxx*x*xxkx*k*x*x*k*x*xx*k*%

Khi Diệp Uẩn Niên lái xe tới, Hà Tích Thanh đã rời khỏi đó từ lâu.

Nhưng Ô Đào vẫn luôn cảm thấy, chắc chắn là anh đã cảm nhận ra được rằng cô đã biết được một chuyện gì đó không nên biết rồi.

Chiếc xe chạy băng băng trên con đường cao tốc của nước Mỹ, với hai bên là những rừng cây bất tận, mọi thứ đều đẹp đến mức mê hoặc lòng người đến như vậy, nhưng trong xe, bầu không khí lại tính mịch đến lạ thường, ngột ngạt không sao tả nổi.

Ô Đào trộm liếc mắt nhìn sang Diệp Uẩn Niên, khẽ khàng, cẩn thận hỏi: "Tại sao từ lúc lên xe cho đến bây giờ anh lại không nói lời nào vậy?"

Cô cố ý nói ra một câu nói đùa đó để giảm bớt đi bầu không khí căng thẳng này: "Có khi nào anh sẽ bán em ở nơi đất khách quê người này hay không?"

Nói xong, cô lại còn làm một động tác hít sâu một hơi, rồi nhẹ giọng làm nũng: "Anh không quan tâm đến em nữa à..."

Diệp Uẩn Niên lúc này mới quay đầu liếc nhìn cô, mãi sau đó mới chậm rãi phun ra một câu: "Phía trước có biển kìa."

Ô Đào lại hỏi anh: "Vậy bây giờ chúng ta sẽ đi ngắm biển à?" Diệp Uẩn Niên không đáp lại lời của cô, cũng không nói thêm bất cứ một lời nào nữa, chiếc xe cứ thế lặng lẽ lái vê phía trước. Sau khoảng mười phút lái xe, cuối cùng thì rẽ vào một góc cua và đến một bờ biển.

Gió biển thổi qua, mang theo hơi lạnh, Diệp Uẩn Niên cởi áo khoác của mình ra rồi khoác lên người cho Ô Đào, sau đó kéo cô ngồi xuống một tảng đá rồi mới mở miệng nói: "Ô Đào à, thật ra thì em cũng biết rằng anh trước kia đã từng gặp phải một số chuyện rắc rối ở nước ngoài có đúng không, nhưng nếu như anh không muốn nói, thì em cũng sẽ không hỏi, phải không?"

Ô Đào quay đầu nhìn anh, nở một nụ cười dịu hiền, nhẹ nhàng đáp: "Đúng vậy, nếu như anh đã không muốn nói, vậy thì em cũng sẽ không hỏi."

Diệp Uẩn Niên đứng trên bãi biển, gió biển điên cuồng hất tung mái tóc ngắn của anh lên, cuối cùng nói: "Ô Đào, ngay lúc nhận được lá thư chia tay của em, anh đã rất nóng lòng muốn quay trở về nước, anh đã vay toàn bộ số tiền từ các bạn cùng lớp, cuối cùng mới mua được một chiếc vé máy bay để bay trở về nước ngay trong ngày hôm đấy đấy."

Anh mím môi, cười nói với cô: "Chỉ là ông trời sắp đặt cho chúng ta không có duyên phận, vì quá nóng vội mà anh đã gặp tai nạn ô to trên đường ra sân bay, lúc anh nhập viện, chân bị thương, không thể đi ra ngoài được nữa, tiền vé máy bay đã được hoàn trả, và tất cả số tiền vay mượn đều trở thành tiền thuốc men. Lúc đó anh đã viết rất nhiêu thư cho em, hỏi em tại sao, dỗ dành em, năn nỉ em và nói rất nhiều điều ngớ ngẩn, thế nhưng nghĩ rằng phải một hai tháng sau những bức thư đó mới đến được tay em, đến lúc đó, vật đổi sao dời, mọi ấm ức trong thư đều đã tan biến hết, thế là anh nản lòng thoái chí, rồi khi nhớ đến bức thư nói lời chia tay đã được em viết cách đây hai tháng, nghĩ rằng em đã chia tay với anh hai tháng rồi thì anh lại lâm vào tuyệt vọng khốn khổ hơn nữa. Anh không có cánh, chỉ có thể nằm trên giường bệnh và hận bản thân mình."

Ô Đào: "Nhưng sau đó anh đã trở về."

Diệp Uẩn Niên: "Đúng thế, anh đã chăm sóc cơ thể thật tốt, và nghĩ cách mượn tiền để mua vé trở về nước một lần nữa."

Anh cười nhẹ một cái: "Và dĩ nhiên là quay về khi ấy cũng chẳng có ích lợi gì, sau đó anh đã nợ một khoản tiền, lúc trở về Mỹ, anh đã bỏ học, để mặc cho bản thân muốn làm gì thì làm, cũng chẳng quan tâm đến trọng trách mà bản thân anh đang phải gánh vác trên vai." Ô Đào lặng lẽ nhìn anh.

Đây là khoảnh khắc đen tối nhất trong cuộc đời của anh, điều mà thậm chí mẹ của Diệp Uẩn Niên cũng còn không biết.
Bình Luận (0)
Comment