[Thập Niên 60] Tiến Vào Tứ Hợp Viện (Dịch Full)

Chương 438 - Chương 438: Đại Kết Cục (8)

Chương 438: Đại Kết Cục (8) Chương 438: Đại Kết Cục (8)Chương 438: Đại Kết Cục (8)

Diệp Uẩn Niên bước tới, ôm chầm lấy thân thể của cô, nói: "Chắc là Hà Tích Thanh đã nói cho em biết chuyện anh từng giết người rồi có đúng không, thế em có cảm thấy sợ hãi con người thật của anh không?"

Ô Đào ngẩng mặt lên nhìn anh, cười nói: "Đương nhiên là em không sợ rồi, anh có muốn biết em đã nói với anh ta như thế nào không?"

Diệp Uẩn Niên mỉm cười, anh nâng mặt cô lên, nhìn chăm chú vào đôi mắt trong veo như những vì sao lấp lánh trên bầu trời đêm của cô rồi mới nói tiếp: 'Lúc đó anh đang làm việc trong một quán ăn nhỏ, sau đó vô tình làm quen với một con bạc, học đánh bạc rồi đến sòng bạc lăn lộn."

Ô Đào: "Anh thua tiền?"

Diệp Uẩn Niên: "Tất nhiên là không, anh đã thắng. Anh đã trở thành người thắng lớn trong sòng bạc đó, và thắng rất nhiều tiền. Sau đó anh vẫn tiếp tục chiến thắng, đầu óc của anh hoạt động chính xác như một cái máy tính, và những người kia không thể nào đánh bại anh được!"

Ô Đào gật gật đầu, tò mò hỏi tiếp: "Sau đó thì sao?"

Diệp Uẩn Niên bật cười vì hành động đáng yêu đó của cô, sau đó thì lại lắc đầu, nói: "Đáng tiếc rằng vui quá hóa buồn, anh đã bị người ta để mắt tới, bọn họ muốn đối phó với anh, còn có người muốn bắt cóc anh để kiếm tiền cho bọn họ nữa, vì thế anh đã mua một cây súng để phòng thân, trong một lần xảy ra mâu thuẫn, có người đã cướp tiền của anh, còn muốn giết chết anh, tất nhiên anh không thể ngồi yên chờ chết nên đã chống trả, nhưng chuyện trùng hợp lại bất ngờ xảy ra, bọn họ đã chết..."

Ô Đào trầm tư suy nghĩ một điều gì đó, sau đó nói: "Người chết cũng không phải là người tốt lành gì..."

Diệp Uẩn Niên gật đầu: "Đúng thế, đó là quả báo của bọn họ cần phải nhận lấy, nhưng anh vẫn bị dính vào vụ kiện tụng đó, tất cả tiền bạc đều bị cướp sạch, không tìm lại được nữa, mới đầu khởi kiện còn rất cần tiền, anh không muốn bị tống vào nhà tù của Mỹ nên đã vay mượn một khoản tiền rất lớn, chấp nhận chỉ trả với lãi suất cao, sau đó đi mời một luật sư rất nổi tiếng để bào chữa cho mình."

Ô Đào đã hiểu được đại khái toàn bộ mọi chuyện khi đó: "Sau khi trở về từ cõi chết, anh đã quyết tâm sửa chữa sai lầm của mình và quay lại trường học để học tập chăm chỉ."

Diệp Uẩn Niên gật đầu: "U anh vừa đi học, vừa đi làm thêm ngoài giờ, còn khoản nợ thì mãi sau này, sau khi thành lập firefly, anh mới trả được hết."

Ô Đào im lặng một lúc khá lâu, rồi đột nhiên bật cười: "Hóa ra trải nghiệm của anh ở nước Mỹ lại đặc sắc như vậy, theo em thấy thì mấy người bạn học của em có sống cả đời ở Mỹ cũng không đặc sắc được bằng anh đâu! Em bắt đầu cảm thấy hâm mộ anh hơn nữa rồi đấy!"

Diệp Uẩn Niên cũng bật cười theo: "Đại khái câu chuyện là như vậy, em có muốn hỏi thêm gì nữa hay không? Anh rất sẵn sàng trả lời toàn bộ mọi thắc mắc của em."

Ô Đào ậm ừ một hồi, sau đó cười vô tư nói: "Chắc là không đâu."

Thật ra cô rất muốn biết một vài chi tiết nữa, nhưng lại cảm thấy mấy chỉ tiết ấy không quá cần thiết.

Tất cả đều đã qua rồi, đó chỉ là một chặng đường ngắn ngủi trong suốt cuộc đời của anh mà thôi, nếu như bây giờ anh có thể thẳng tanh ta chia sẻ với cô, điều đó cũng tức là anh đã buông được quá khứ ra rồi, cô cũng không cần phải hỏi nhiều thêm nữa làm cái gì, chỉ tổ mất công hơn.

Diệp Uẩn Niên: "Ô Đào, anh nói trước cho em biết nhé, em chỉ có thể hỏi bây giờ, sau ngày hôm nay, nếu em hỏi lại thì anh sẽ không nói gì nữa đâu đó."

Ô Đào nhìn Diệp Uẩn Niên, Diệp Uẩn Niên đã được đưa ra nước ngoài năm mười tám tuổi, trâm mê sa đọa trong chốn bụi trân của chủ nghĩa tư bản và rồi cuối cùng thì anh cũng đã thoát ra khỏi đó thành công.

Và điều cuối cùng mà cô muốn hỏi anh đó chính là: "Em muốn biết, vợ sắp cưới của anh

Diệp Uẩn Niên cười cười với đôi mắt đen láy sáng ngời: "Anh còn tưởng rằng em không bao giờ muốn biết chuyện đó cơ đấy."

Khuôn mặt của Ô Đào trong chốc lát liền đỏ ửng lên đến lợi hại, đỏ còn hơn cả quả ớt cay ngoài kia nữa: "Hứ, anh biết ghen, chẳng lẽ em lại không?”

Cô biết tình cảm của Diệp Uẩn Niên đối với mình vào năm đó to lớn tới mức như thế nào, nhưng cô vẫn sẽ bận tâm đến ánh mắt dịu dàng của anh mỗi lần anh nhìn vào chiếc nhẫn.

Cô nghĩ rằng ở một thời điểm nào đó, có lẽ ai đó đã sưởi ấm cho anh, và đó là nơi mà cô không bao giờ có thể chạm tới.

Diệp Uẩn Niên đưa tay lấy ra một cặp nhẫn từ trong túi áo khoác của mình.

Nhìn thoáng qua, Ô Đào đã lập tức nhận ra đây chính là chiếc nhẫn mà anh đã từng đeo trên tay.

Diệp Uẩn Niên đưa chiếc nhỏ hơn cho Ô Đào.
Bình Luận (0)
Comment