[Thập Niên 60] Tiến Vào Tứ Hợp Viện (Dịch Full)

Chương 439 - Chương 439: Đại Kết Cục (9)

Chương 439: Đại Kết Cục (9) Chương 439: Đại Kết Cục (9)Chương 439: Đại Kết Cục (9)

Sau khi Ô Đào nhận lấy, nhìn thấy logo con dom đóm được khắc ở mặt trong của chiếc nhẫn, nó giống y hệt với logo của công ty bọn họ, và cũng giống với logo của trò chơi nhỏ kia, lúc này cô mới chợt hiểu ra mọi thứ.

Cô lặng lẽ chăm chú nhìn anh, khóe mắt hơi ươn ướt, cười nói: "Trong thư anh từng nói muốn tặng quà đặc biệt cho em, là cái này sao?"

Cô đã đọc thuộc lòng gần như tất cả các bức thư của anh, và đã đoán không biết bao nhiêu lần món quà mà anh muốn nói tới đó là cái gì.

Chỉ là trong mười hai năm xa cách ấy, anh chưa từng một lần nói ra, cho nên cô cũng không dám đoán bừa mà thôi.

Diệp Uẩn Niên trịnh trọng nói: "Đúng vậy."

Ô Đào: "Hóa ra chưa từng có vợ sắp cưới gì đó."

Gió biển thổi bay mái tóc của hai người, ánh nắng chiếu vào mái tóc mềm mại thành một màu vàng nhạt, Diệp Uẩn Niên nắm lấy tay Ô Đào: "Đúng vậy, chỉ có em, em đã hứa sẽ làm vợ của anh rồi mà." Bởi vì đã hứa với anh, cho nên trong lòng của anh, cô chính là vợ sắp cưới của mình, anh đã cất kỹ cặp nhẫn này, và đơn độc gìn giữ lời hứa của bọn họ ở một nơi sâu thẳm nào đó trong trái tim ấm áp của anh.

Một cơn sóng mãnh liệt ap đến, tiếng am ầm vang lên bên tai, trong tiếng vang ầm ầm đó, Ô Đào lặng lẽ nhìn Diệp Uẩn Niên, thiếu niên này đã vượt qua quãng thời gian mười hai năm dài đằng đẳng, cuối cùng lại chọn trở về bên cạnh cô.

Ô Đào bất ngờ ôm lấy anh, kiễng chân lên và hôn anh một cái, hôn anh theo cái cách gần gũi và ấm áp nhất mà cô biết.

Diệp Uẩn Niên cúi đầu nhìn cô, lúc này, đôi mắt của cô đã ngấn nước, đôi môi xinh xắn, mái tóc rối bời trong làn gió biển càng làm tăng thêm vẻ phong tình của cô.

Anh đột ngột cúi đầu xuống, hôn đáp lại cô.

Anh đã học được cách hôn, nên không còn cứng nhắc như ban đầu nữa.

Anh chính là như vậy, bất kể là gì, chỉ cần anh chăm chỉ học tập thì nhất định sẽ học được rất nhanh.

Có vài đứa trẻ cười đùa chạy ngang qua bờ cát, sau những tràng cười sảng khoái, sóng biển rút đi, những đứa trẻ đi xa, để lại những dấu chân ướt đẫm trên bãi biển hằn in hình bóng nước.

Hai người rúc vào nhau thật chặt, cùng nhìn bầu trời xa xăm.

Nơi biển và trời gặp nhau, có một con đại bàng đầu trắng sà xuống, lao xuống nước, bắt con cá dưới nước với tốc độ nhanh chóng và dữ dội, cánh chim chạm vào mặt nước, làm cho bọt nước văng tung tóe khắp nơi, sau đó con đại bàng đầu trắng đó bay vút lên trên bầu trời cao xanh, và cuối cùng thì biến mất giữa không trung rộng lớn.

Diệp Uẩn Niên nói: "Anh rất thích đại bàng đầu trắng, người ta nói rằng chúng chỉ có một bạn tình trong suốt cuộc đời của mình, nếu như bạn tình của chúng chết đi thì chúng cũng sẽ chết theo."

Anh nhẹ nhàng hôn lên trán cô: "Ô Đào, thật ra chúng ta đều là một loại người giống nhau, cả đời này chỉ có thể yêu một người duy nhất mà thôi."

Trong thời thơ ấu cô độc nhất của Diệp Uẩn Niên, cô gái nhỏ với đôi mắt sáng ngời và bướng bỉnh đã âm thầm lặng lẽ bước vào thế giới của anh, vẽ nên màu sắc duy nhất trong cuộc đời chỉ toàn là những con số và công thức khô khan của anh.

Đối với anh, nguồn sống của anh chính là Ô Đào, và Ô Đào cũng chính là tình yêu trọn vẹn nhất của anh, trên đời này không có lựa chọn thứ hai.

Ô Đào ngẩng đầu lên nhìn anh, đã bao năm trôi qua rồi nhưng thời gian vẫn ưu đãi anh như vậy, xa cách đã nhiều năm mà anh vẫn là chàng trai mặc áo sơ mi trắng nhẹ nhàng thoải mái trong lòng cô.

Cô kiếng chân hôn lên chiếc cằm của anh đầy tôn kính trong làn gió biển mang theo vị mặn: "Uẩn Niên, trong cuộc đời này, có những chuyện chỉ cần nghĩ tới thôi đã khiến em muốn khóc vì cảm thấy bản thân mình thật may mắn rồi đó."

"Nếu không nhờ những chuyện may mắn này, e là em sẽ không bao giờ có thể đi đến ngày hôm nay, nhưng trong tất cả những chuyện đó, gặp được anh chính là điều khiến em cảm thấy biết ơn nhất."

Cô không biết cuộc sống của mình sẽ ra sao nếu như không có Diệp Uẩn Niên.

Cô là một sinh linh đang giấy giụa trên thế giới này, vì một cơ hội tình cờ, cô mới bước chân vào con đường trải đầy sắc hoa rực rỡ này, và bước vào thế giới của anh, vì thế mới có thể nhìn thấy một chùm ánh sáng đến với cô từ thế giới này.

Mười hai năm về trước, ở vườn Di Hoà, một phần cuộc sống tươi mới của cô đã héo tàn cùng với nó.

Mãi cho đến ngày anh trở về, cơ thể của cô mới sống lại một phần nào đó.

Đây là một vùng đất hoang vu nằm giữa làng Hải Điền và thôn Trung Quan, phía Nam là sông Tiểu Thanh và phía Bắc là Thượng Địa, mảnh đất đai này đã can cỗi, mấy khu dân cư nhìn như sắp sụp đổ.
Bình Luận (0)
Comment