Chuong 44: Nau cac cac (3)
Chuong 44: Nau cac cac (3)Chuong 44: Nau cac cac (3)
Ninh Diệu Hương: "Người khác đã học được nửa năm, con học cùng đương nhiên là khói Cũng chính con ăn vạ muốn đi học cho bằng được, hiện tại biết khó rồi đi! Con xem con, học năm nhất đã lao lực như vậy, sau này nhất định không phải chỉ nhiêu đó, chính là cực khổ vô cùng!"
Ô Đào cẩn thận nhìn Ninh Diệu Hương, nhẹ giọng nói: "Mẹ, con là học năm hai."
Ninh Diệu Hương kinh ngạc: "Năm hai? con trực tiếp học năm hai?"
Ô Đào gật đầu: "Con cũng không biết sao lại thế nữa, cứ vậy mà cho con vào lớp năm hai."
Ninh Diệu Hương nhíu mày: "Con nếu không theo kịp thì làm sao, vậy không phải lãng phí tiên sao?"
Ô Đào: "Mẹ, hiện giờ người khác trên lớp đọc bài, con đều cố gắng nhớ thật kỹ, sau đó con liền dựa vào từng chữ từng chữ một, mà nhớ thật kỹ, mẹ cho con thêm mấy tháng nữa, con có thể theo kịp, sẽ không lãng phí tiền bạc."
Có điều hiển nhiên là Ninh Diệu Hương lười nghe mấy lời nói đó, bà ấy có chút cố sức đứng dậy, đi tới nồi sắt, lột mấy viên cây thầu dầu bỏ vào trong nồi nóng.
Ô Đào cảm thấy mẹ bé hôm nay có chút kỳ lạ, nhưng bé không biết kỳ lạ ở chỗ nào, bé cũng không biết nên mở miệng hỏi làm sao, bé nhớ tới anh trai, liền thuận miệng hỏi: "Mẹ, anh đâu, sao còn chưa trở về nhà?"
Ninh Diệu hương: "Bọn họ ở cửa hàng bán lẻ trực ca đêm, hiện tại ba người trong tiệm, luân phiên mà trực, hôm nay tới ca của anh con."
Ô Đào nghe nói thế, cũng không quá hiểu, chỉ gật gật đầu, bé nhớ tới sách giáo khoa cùng dụng cụ học tập của mình.
Bé gấp tới chờ không nổi nữa, muốn nhanh chóng xem sách giáo khoa, có điều hiện giờ trong nhà chỉ có một cây đèn dầu, rất tối, cái này đoán chừng sẽ không thấy rõ chữ trên sách, chút nữa mẹ sẽ thêu thùa may vá, liền sẽ mở đèn điện, bé có thể đọc được sách.
Lúc này cây thầu dầu bị chiên nóng lên, ở trong chảo bùm bùm, dầu bên trong ít nhiều cũng bị chảy ra, trong nhà không dầu, liền dù cái này mà làm ra.
Ninh Diệu Hương thả hành đã thái vào, lại bỏ thêm mấy viên tép riu vào làm thơm chảo, trong chảo liền phát ra âm thanh xèo xèo, mùi hương của con tôm liền bay đến mũi Ô Đào. Ô Đào nuốt nuốt nước miếng.
Ninh Diệu Hương cắt mấy cái củ cái trắng hôm qua còn dư, củ cải trắng trắng nõn liền nát ra, sau đó bỏ cải trắng vào nồi, của cái trắng vừa chạm vào nồi nóng liên phát ra âm thanh tư tư, đó là một loại hương vị làm người ngửi thấy thèm nhỏ dãi.
Sau đó, Ninh Diệu Hương đổ nước vào trong, nước đỏ vào nồi nóng, làm cho hành thái cùng cải trắng nổi lên, cũng với một ít giọt dầu.
Ô Đào ngồi xổm một bền, dựa theo ánh đèn dầu mỏng manh cháy nhờ lõi than mà đọc lại nội dung sách giáo khoa học hôm nay.
Ninh Diệu Hương liền kéo công tắc điện lên, âm thanh nhẹ mà giòn vang lên răng rắc, trong phòng liền sáng lên.
Ninh Diệu Hương bắt đầu đóng đế giày, Ô Đào cũng nhanh chóng đọc sách, dưới ánh đèn điện mà từ từ xem.
Bé ở trong lòng đọc lại một lần nữa nội dung, cũng dựa vào mấy chữ đơn giản mà bé biết để đọc, thật ra cũng có thể hiểu ít nhiều nội dung trong sách.
Bé dùng ngón tay chỉ vào, một đám mà đọc, sau khi đọc một lần, lại lấy hộp đựng bút ra. Nhất thời nhớ tới tiên dư, liền đưa tiền dư cho Ninh Diệu Hương, lại nói những đồ mà bé mua trong hôm nay.
Ninh Diệu Hương đếm đếm, nhận lấy số tiền còn thừa đó, lại đưa cho Ô Đào một mao tiền: "Cái này con giữ lại, lỡ như cần phải mua cái gì đó thì có mà mua."
Ô Đào nhấp môi gật đầu: "Vâng."
Lúc này nước trong nồi đã sôi, ùng ục ùng ục mà phát ra âm thanh, Ninh Diệu Hương mở nắp nồi, vớt đi bọt xung quanh nồi, sau đó bỏ hết vào cạc cạc mà Ô Đào nấu trước đó, sau khi bỏ xong liền dùng cái muỗng trộn đều, nấu cho khi sôi lần nữa.
Ninh Diệu Hương lẩm bẩm nhắc mãi: "Đơn vị của bọn mẹ có hai người hình như xảy ra chuyện, không biết thế nào rồi."
Ô Đào cũng đã đọc qua hai lần, thỏa mãn mà đùa nghịch bút chì của mình, nghe bà ấy nói vậy, mờ mịt mà ngẩng đầu: "Xay ra chuyện gì ạ?
Ninh Diệu Hương không trả lời.
Ô Đào cũng không hỏi tiếp tục, bé nghe âm thanh ùng ục trong nồi, ngửi thấy mùi hương, ánh mắt liên nhìn chằm chằm cái nồi.
Sáng nay bé không ăn sáng, giữa trưa chỉ ăn một củ khoai lang nướng cùng nửa cánh bánh bột bắp, hiện giờ thật sự rất đói bụng, bụng bé đã kêu lộc cộc lộc cộc.
Lúc này, Ninh Diệu Hương thả vào trong nồi một ít cải bẹ ti, một chút củ cải ti, sau đó múc ra hai chén, mỗi chén lại để thêm một ít đậu đũa xào.
Bên ngoài trời lạnh như vậy, Ô Đào lại đói bụng, mùi hương của nấu cạc cạc nóng hổi thật làm bé thèm thuồng.
Ô Đào cầm chén trong tay, theo dọc miệng chén mà uống một ngụm canh, lại ăn một khối nấu cạc cạc.