Chuong 45: Chi la ne tay thoi ma. (1)
Chuong 45: Chi la ne tay thoi ma. (1)Chuong 45: Chi la ne tay thoi ma. (1)
Bột bắp ép tới săn chắc, sau khi nấu chín liền có hương có vị, càng ăn càng ghiền.
Tác giả có lời muốn nói: án văn viết ở giai đoạn mùa đồng 1968. tuy rằng là thời kỳ đặc thù, nhưng dưới góc độ của đứa trẻ, cho nên không đề cập tới những vấn đề nhạy cảm, ngẫu nhiên sẽ thêm vào một ít, ví dụ như giấy dán trên tường trường học, qua lời nói của người khác, sẽ không trực tiếp viết ra.
Thật ra tôi chọn năm 1968 là có nguyên nhân, bởi vì năm 1969 thật ra là năm thịnh vượng của hí kịch, đã xảy ra rất nhiều chuyện, đối với người dân bình thường có sự ảnh hưởng rất lớn.
Canh cạc cạc nấu chín ăn thật sự vô cùng ngon.
Ô Đào uống xong một chén canh, độ ấm của chén canh trôi xuống dưới bụng, điều này khiến cho bé ngay lập tức liền cảm thấy sự mệt nhọc sau một ngày bôn ba mệt mỏi của mình cuối cùng cũng đã được giảm bớt và tiêu tan đi mấy phần, cả người trong chốc lát đều thoải mái lên rất nhiều lần.
Cơm nước xong xuôi, bé liên nói chuyện mang cơm ngày mai với Ninh Diệu Hương:
"Mẹ! Nhà của chúng ta không phải có một cái hũ gạo tráng men cũ hay sao, chỉ bằng mẹ để cho con sử dụng nó để mang một cái bánh bột bắp đi ăn."
Ninh Diệu Hương hỏi lại: 'Hũ gạo tráng men cũ?"
Ô Đào: "Đúng vậy, chính là cái cuối cùng ở trong ngăn kéo kia ấy mẹ."
Ninh Diệu Hương nghe đến đây lại đột nhiên thay đổi sắc mặt, đập tay bằng một lực rất mạnh ram một cái xuống bàn, giọng nói to như quát lên: "Ai cho phép con làm lộn xộn chỗ đó."
Ô Đào sợ tới mức giật bắn mình phát run, không biết phải làm sao.
Sắc mặt Ninh Diệu Hương bây giờ xanh mét, cũng không thèm nhìn Ô Đào lấy một cái.
Cả người của Ô Đào cứng đờ mà ngồi bất động tại chỗ, sau đó liền bất tri bất giác mà nhớ tới bộ phim phóng sự kia, có người xem xong phóng sự liền soi mói, ở trong phóng sự đó rõ ràng đã nói rằng Ô Đào từ nhỏ đã phải sinh trưởng ở trong hoàn cảnh ác liệt, sự giáo dục của gia đình bị thiếu hụt, còn nói rằng từ nhỏ bé đã không có cảm giác an toàn. Những lời nói này nọ đó nói về mình, Ô Đào nghe xong cũng không hiểu, cho nên cũng không quá để bụng tới, nhưng hiện tại, bé lại bị cả hành động lẫn âm điệu của Ninh Diệu Hương dọa cho hồn bay phách tán như vậy, cho nên ở ngay tại thời điểm bé hoàn toàn không biết nên làm cái gì cho đúng như bây giờ thì đầu óc đột nhiên lại nghĩ tới.
Rất nhiều từ ngữ người ta dùng tới, bé nghe xong hoàn toàn không thể hiểu được, nhưng thật kỳ diệu khi mà vào giờ khắc này, từng câu từng chữ kia hòa hợp vào những chuyện mà bé đã trải qua.
Bé nghĩ những lời nói của mấy người đó, chính là chỉ tình huống như hiện tại này đây.
Nếu vậy thì bé nên làm cái gì bây giờ?
Bé phải làm như thế nào mới có thể thay đổi được tất cả mọi chuyện, làm cho chính mình sẽ không trở thành người bị "Thiếu hụt cảm giác an toàn" trong lời của mấy người kia.
Ô Đào mờ mịt ngồi im tại chỗ, ngây ngốc mà suy nghĩ một hồi lâu nhưng cũng không nghĩ ra được biện pháp nào cả, tuy nhiên bé lại nghĩ, có khi bé nỗ lực không thèm để ý, hoàn toàn ngó lơ nó, thì có lẽ chỉ cần như vậy là được rồi.
Lúc này, đột nhiên Ninh Diệu Hương lại buông đôi đũa đang cầm ở trong tay xuống, từ bên trong tủ ở cạnh đầu giường lấy ra một tệp giấy dai đã có chút dấu hiệu của năm tháng, mặt trên thì phủ đầy bụi bặm.
Ninh Diệu Hương sau khi lấy chồng giấy đó ra, thì một đường đi đến chỗ bếp lò trước mặt, vỗ vỗ bụi bặm ở trên cuốn sổ đó đi, lúc này mới ném qua cho Ô Đào: "Những sách giáo khoa đó đều phải cần tiền mới mua được, cái tay bẩn thỉu kia của con, quay đi quay lại sẽ làm hỏng nó mất, cầm rồi lấy cái này bọc vào đi"
Ô Đào vội vã gật đầu lia lịa, xong thì chạy đến đầu giường lôi ra sọt đồ ra, bắt đầu thử làm bìa sách, thật ra là bé cũng chưa từng làm qua chuyện này, nhưng có điều là cũng từng xem qua dáng vẻ của nó, cho nên liền cứ thế dựa vào mà làm, dù sao thì có thể bọc tốt sách là được.
Ô Đào bọc xong một cái, có chút dè dặt và mong chờ mà nhìn Ninh Diêu Hương, mà Ninh Diệu Hương lúc này vẫn còn đang mải cúi đầu thêu thùa may vá, không hề chú ý tới Ô Đào, vì vậy bé liền cầm quyển sách đã bọc xong đó đem đến trước mặt cho Ninh Diệu Hương xem, hành động cẩn thận y như đang dâng hiến vật quý: "Mẹ, mẹ xem con bọc có đẹp không?” Đầu của Ninh Diệu Hương cũng chưa thèm nâng lên, chỉ nhàn nhạt đáp lại một câu vô cùng ngắn gọn và súc tích: "Đẹp"
Ô Đào nghe thấy thì cười tươi rồi nói: "Dạ, con cũng cảm thấy nó khá là đẹp."
Ninh Diệu Hương vẫn không hề để ý tới, nụ cười tươi trên gương mặt nhỏ của Ô Đào liền có chút miễn cưỡng mà dần dần khép lại, một lân nữa bé cúi đầu, lặng lẽ đi bọc sách tiếp, thời điểm này thật khó tránh khỏi việc bé sẽ suy nghĩ đến chuyện chính mình có phải là được mẹ nhặt về hay không.