Chuong 46: Chi la ne tay thoi ma. (2)
Chuong 46: Chi la ne tay thoi ma. (2)Chuong 46: Chi la ne tay thoi ma. (2)
Trong đầu của con người ta sẽ luôn có một vài ý nghĩ kỳ quái vào khoảng thời gian lúc sắp trưởng thành, hay đó còn gọi là thời điểm dậy thì của mỗi con người, vì vậy cho nên lúc Ninh Diệu Hương liếc cũng không thèm liếc bé lấy một cái thì bé liền nhịn không được mà suy nghĩ rằng có phải thực ra là người này không phải là mẹ ruột của bé hay không?
Có phải ở trên đời này vẫn còn có một người mẹ ruột khác sẽ đến tìm bé vào một ngày nào đó không xa, rồi sẽ yêu thương chăm sóc chu đáo cẩn thận cho bé, sẽ không tiếc tiên mà mua đồ ăn ngon cho bé, mua cho bé bánh kẹo ngọt, và còn sẽ tự tay bọc sách cho bé, sẽ cười đến dịu dàng và đoan trang với bé khi bé làm được một chuyện gì đó hay không?
Tuy nhiên những điều này đến cuối cùng thì cũng chỉ là ý nghĩ nhất thời hiện ra trong đầu của bé mà thôi, mong đợi nhỏ nhoi này rất nhanh liền tan biến đi mất. Không phải là mẹ đối với Thanh Đồng cũng như vậy hay sao? Hơn nữa bản thân bé cùng với Thanh Đồng lớn lên rất giống nhau, người khác cũng nói rằng đôi mắt của bé rất giống với mẹ mình, cho nên dù có như thế nào thì bé cũng không thể là con nhặt về được.
Sau khi tan biến đi mộng tưởng về người mẹ ôn nhu dịu dàng kia, Ô Đào cũng không suy nghĩ gì thêm, cúi đầu tiếp tục nghiêm túc bọc bìa sách, đèn điện trong căn phòng cũng đã tắt hết, chỉ còn lại một chút ánh sáng yếu ớt le lói từ chiếc đèn dầu.
Dưới ngọn đèn dầu to bằng hạt đậu, những đường kéo sắc bén cắt vào giấy dai, phát ra âm thanh nhè nhẹ, kèm theo tiếng nổ lẹt đẹt thỉnh thoảng phát ra từ ngọn đèn dầu.
*xxkxk*%*%
Buổi tối nằm ở trên giường, Ô Đào suy nghĩ rất nhiều, bé biết điều quan trọng nhất của bản thân mình bây giờ là cần phải biết chữ, biết càng nhiều càng tốt, biết đến thông thạo thì mới thôi.
Ngoại trừ việc biết chữ, thì bé còn muốn luyện tập cả cách viết chữ nữa.
Nhưng mà bé cũng không thể tùy tiện dùng vở cùng bút chì được, muốn dùng cũng không có, còn phải đi mua, liền tính đến việc viết sai cũng sẽ lãng phí một ít cục tẩy.
Vì thế Ô Đào liền nghĩ đến việc sẽ dùng phấn để viết, có thể viết ở trên một phiến đá nào đó cũng được. Sau đó, bé thậm chí còn nhớ tới trước kia khi đi nhặt than đá*, bé còn ngẫu nhiên sẽ nhặt được cả hoạt thạch* nữa, mà viết chữ bằng hoạt thạch so với viết chữ bằng phấn có khi còn tốt hơn nhiều, vì nó sẽ không làm cho bụi bẩn dính ở đầy tay.
*: Than đá là một loại đá trầm tích có màu nâu-đen hoặc đen có thể đốt cháy và thường xuất hiện trong các tầng đá gồm nhiều lớp hoặc lớp khoáng chất hay còn gọi là mạch mỏ.
*: Hoạt thạch còn gọi là bột talc là một loại chất khoáng màu trắng được dùng trong y học từ thời xa xưa. Tuy gọi là bột nhưng nó vẫn tồn tại ở thể rắn.
Đáng tiếc trước kia Ô Đào không hề để ý chuyện này ở trong lòng, cứ nhặt được là sẽ tiện tay vứt đi luôn. Mà hiện tại xem ra vẫn là phải nghĩ biện pháp đi nhặt thêm một ít rồi, sau đó còn phải tìm một phiến đá bằng phẳng, ở trên đó từ từ luyện chữ, như vậy viết xong còn có thể lau đi, có nghĩa là có thể tiết kiệm được không ít bút chì cùng với sách bài tập.
Buổi sáng bò dậy, bé sờ soạng một hồi mới mặc xong quần áo, lúc này Ninh Diệu Hương đã thức dậy từ sớm và bắt đầu vội vàng nấu cơm.
Ô Đào vội vàng với lấy cái sọt tre, bé nghĩ thừa dịp buổi sáng lúc này đi nhặt than đá và hoạt thạch, mọi người đã đốt lửa cả đêm hôm qua, thời điểm buổi sáng phỏng chừng có thể nhặt được không ít, lúc ra cửa bé nhìn đến trên ngăn tủ đặt hũ cơm tráng men, có chút giật mình như chột dạ mà theo bản năng nhìn về phía Ninh Diệu Hương.
Ninh Diệu Hương dùng cái muỗng quấy đảo nồi sắt, trong nồi là cháo bột bắp: "Trong nhà cũng không có cái đựng cơm khác nào, mẹ cho phép con dùng cái này để đựng cơm mang đi đấy."
Ô Đào sửng sốt, lúc sau liền nhịn không được mà cười toe toét: "Mẹ, con cảm ơn mẹ nhiều lắm, tất cả mọi thứ mẹ đều chuẩn bị cho con rất tốt luôn đói"
Ninh Diệu Hương nhìn nụ cười của con gái, lập tức ngây người trong giây lát, lúc sau liền thấp giọng mà lẩm bẩm một câu: "Còn không nhanh đi nhặt than đá đi."
Ô Đào cười đeo sọt tre lên lưng, bước chân nhẹ nhàng mà di ra khỏi cửa, bở vì chuyện hũ cơm tráng men kia mà trong lòng bé hiện giờ có chút lâng lâng ngọt ngào, tức khắc cũng không còn khổ sở vì chuyện người mẹ ruột ở trong trí tưởng tượng kia sẽ không bao giờ xuất hiện nữa.
Bé nghĩ thật ra mẹ cũng đối xử với mình rất tốt, tiền tiết kiệm của bản thân bao lâu nay góp lại cũng không đủ mười đồng nhưng cũng vẫn cố hết sức để lo cho bé được đi học đầy đủ.