Chuong 47: Chi la ne tay thoi ma. (3)
Chuong 47: Chi la ne tay thoi ma. (3)Chuong 47: Chi la ne tay thoi ma. (3)
Bây giờ suy nghĩ lại thì bé bỗng cảm thấy rằng, việc Ninh Diệu Hương lấy ra giấy dai cho mình bọc sách vở, sáng sớm lại còn rửa sạch hũ tráng men để cho bé đựng cơm, tất cả điều đó suy cho cùng thì cũng chỉ là muốn tốt cho bé mà thôi.
Ô Đào nhớ lại rất nhiều chuyện trước đây, thật ra bé cũng biết mẹ của mình sống và làm việc cũng chẳng dễ dàng gì, thời gian mà cha mất đi là thời gian mà mẹ mang thai mình, khi đó thật sự là một khoảng thời gian khó khăn, nghe mẹ Bảy ở cách vách nói là anh trai lúc ấy đói đến mức đi đến tiệm thuốc nhà người ta trộm thuốc ăn, còn mẹ cũng đói đến độ bước chân đi không nổi.
Sinh một đứa con nhất định là một việc rất khó khăn và cực kỳ vất vả, vì vậy nhất định khi đó mẹ của bé sinh bé ra cũng phải chịu đựng rất nhiều đau khổ.
Chính là bởi vì lý do này cho nên Ô Đào càng thêm thương mẹ của mình hơn, hiểu được nỗi vất vả đó nên bé nhất định phải học tập cho thật tốt, bé muốn thay đổi vận mệnh, không muốn sống cuộc sống giống như phim phóng sự đã chiếu kia, bé còn muốn sau này sẽ cho mẹ mình một cuộc sống thật tốt và thật thoải mái, không cần phải lo âu, suy nghĩ gì cả.
Đại khái bây giờ bé đã nhặt được một nửa sọt than đá, Ô Đào cảm thấy mỹ mãn mà trở về, lúc này anh trai Thanh Đồng cũng đã quay về rồi.
Sau khi anh ấy trực ca ban đêm thì đến ban ngày cũng không cần đi làm, về đến nhà chính là vừa đi vừa ngáp dài.
Ô Đào cùng anh trai uống cháo bột bắp đã nấu sẵn, cháo đặc quánh lại có thêm khoai lang ngọt mềm ở bên trong, uống một bát xong trong bụng đều nóng đến hầm hập.
Khi Thanh Đồng hỏi đến chuyện đi học của Ô Đào, Ô Đào đều kể hết, đến cả ý tưởng muốn nhặt than đá về để luyện viết chữ bé cũng nói ra bằng sạch.
Thanh Đồng nghĩ nghĩ điều gì đó, nói: "Ở đơn vị của anh có khả năng là sẽ có mấy phiến đá có mặt bằng phẳng một chút, để khi nào đến đó anh sẽ đi tìm mấy khối rồi mang về đây cho em, xong rồi thì cuối tuần này anh em chúng ta đi đến bên cạnh đường sắt cùng nhặt than đá, ở bên đó chắc chắn sẽ có nhiều hoạt thạch hơn."
Ô Đào vừa nghe thấy thế liền vô cùng cao hứng, ngày thường muốn nhặt than đá cũng vẫn có thể nhặt được, nhưng đều là những vụn vỡ linh tinh, mấy mảnh vụn đó so với đậu phộng còn nhỏ hơn vài lần, thậm chí có những tảng đá chỉ dính một chút màu sắc, ngẫu nhiên có xe vận chuyển than đi qua đầu ngõ, toa xe nghiêng lệch có rơi ra cũng sẽ nhặt được một chút, nhưng cũng rất khó, lại nói loại xe vận chuyển than này phải đến mùa thu mới có thể đến, ít nhất năm nay không thể trông cậy vào cái này được rồi.
Cho nến nếu có thể nhặt được ở bên đường sắt vậy thì không có gì tốt hơn điều này rồi.
Hai người rất nhanh đã thương lượng xong thật tốt mọi chuyện, Ô Đào tâm trạng cũng cao hứng lên rất nhiều, riêng Thanh Đồng lại ngáp ngắn ngáp dài một cái, chuẩn bị đi ngủ bù cho khoẻ.
Ô Đào đem hũ cơm tráng men đặt vào trong cặp sách, cẩn thận từng li từng tí mà dùng bao vải sạch để bọc vào, lúc sau mới bỏ sách giáo khoa cùng với đồ dùng cần thiết vào cặp, lúc này mới cắp cặp sách đi học.
Không giống với những ngày đi học khác, hôm nay cô1 đi đường đến đầu cũng ngẩng, ngực cũng ưỡn, hiên ngang và vui vẻ, bé cảm giác chính mình bây giờ đang là một học sinh tiểu học chân chính. Tương lai có thể sẽ trở thành một người có văn hóa, học rộng tài cao, tri thức đồi dào, tiền đề rộng mở.
Sau khi tới trường học, phát hiện ra hiện tại thời gian vẫn còn rất sớm, có không ít học sinh cũng mới vừa tới cổng trường thôi, Ô Đào cũng theo mọi người đi vào, ai ngờ đi dọc theo tường gạch màu xanh, chuẩn bị bước tới cửa thì bé đã bị mấy người trên vai đeo huy hiệu sao đỏ tiêu chuẩn cản lại, hoá ra lại là tới để kiểm tra vệ sinh và trang phục, tác phong của học sinh.
Ô Đào có chút ngốc nghếch trước tình huống như hiện tại, tuy nhiên vẫn là nghe lời bọn họ mà vươn tay ra.
Ô Đào duỗi tay ra liền bị một nữ sinh trong đó lớn tiếng, nói: "Tay cậu dơ thành dạng gì như thế này, tác phong không chuẩn mực, vệ sinh lại còn không sạch sẽ! Cậu tên là gì? Là học sinh của lớp nào?"
Nói xong liền muốn viết gì đó lên trên quyển sổ nhỏ đang cầm trên tay.
Ô Đào lập tức luống cuống muốn giải thích: "Trước khi mình tới trường học rõ ràng là đã rửa qua một lần rồi mà, đảm bảo rằng rất sạch sẽ, mình còn dùng cả lá lách để rửa nữa mà."
Nữ đồng học kia bĩu môi: "Dơ thành như vậy, còn nói là dùng lá lách? Cậu đưa cho người khác nhìn xem tay của cậu như thế này là sạch sẽ sao?"
Lúc này cũng là thời gian mà mọi người đều đi vào cổng trường, các bạn học của các lớp đều có mặt, mọi người đều tò mò mà vây quanh hóng hớt xem chuyện, hiện tại nghe được nữ sinh kia nói như vậy tất nhiên mọi người đều sẽ hướng ánh nhìn về phía của Ô Đào.
Vừa quay qua liên làm cho mọi người đều giật mình.