Chương 48: Chỉ la ne tay thôi mà. (4)
Chương 48: Chỉ la ne tay thôi mà. (4)Chương 48: Chỉ la ne tay thôi mà. (4)
Bàn tay của Ô Đào rất khác so với mọi người, bàn tay của bé đều nứt nẻ, ở đầu ngón tay còn có vài vết nứt, những vết nứt kia còn lộ ra cả phần thịt màu đỏ ở bên trong.
Thật ra vào những ngày mùa đông, trẻ con cũng sẽ bị nứt nẻ ở tay, nhưng cũng không có nghiêm trọng giống như bé, vết nứt bên cạnh quả thật biến thành màu đen, nếu đột nhiên nhìn vào cũng có thể bị dọa sợ.
Ô Đào bị nhiều người xa lạ như vậy vây xem, ngón tay cũng bất giác trở nên đau đớn, tuy nhiên bé vẫn rất cố gắng để giữ lại cho mình cái dáng vẻ nghiêm túc mà nói: "Tay của mình vốn dĩ là bị nứt nẻ không phải là bị bẩn, từng ke tay của mình đều đã được rửa sạch bằng lá lách rồi, cũng có thể nói màu sắc bàn tay của mình vốn dĩ chính là như vậy từ lâu rồi."
Thời điểm khi bé nói đến "màu sắc ở bàn tay của mình vốn dĩ vẫn luôn là như vậy", thì Ô Đào liền nhớ đến trước kia, trong ấn tượng của bé, bàn tay của bé lúc đó cũng giống như bao người con gái đồng trang lứa khác, đã từng vô cùng sạch sẽ và trắng nõn mịn màng, chỉ là mỗi ngày bé đều cần phải đi nhặt than đá, phải trực tiếp dùng đôi tay này để vân vê những cục đá vẫn còn mang theo độ nóng của tro bếp, khi nhìn thấy than đá hạch cao cũng liền vui vẻ đến mức muốn đổ mệnh, cứ như vậy một ngày trôi qua rồi lại một ngày kế đến, cho dù rửa mạnh và kĩ đến như thế nào thì chắc chắn là đôi tay cũng sẽ không giữ nguyên được như cái dáng vẻ ban đầu của nó.
Nhưng sau khi nghe bé giải thích mọi người vẫn có chút không tin nên đều tò mò mà nhìn vào đôi tay của bé.
Nữ học sinh kia nhíu mày quan sát kỹ lưỡng tay của Ô Đào, do dự có nên ghi tên bé vào sổ sao đỏ hay không, lúc này liền nghe được một âm thanh: "Cho cậu cái khăn tay này đấy."
Ô Đào nghe được một âm thanh ngọt ngào liền quay đầu nhìn qua, vừa thấy liền ngây người ra, thế nhưng lại là Vướng Á Tương.
Vương Á Tương móc ra một chiếc khăn tay trực tiếp nhét vào trong tay của Ô Đào, thanh âm nhẹ nhàng nói: "Cậu cầm lấy lau đi, lau một chút liền có thể sạch sẽ ngay."
Ô Đào có chút mờ mịt nhìn Vương A Tương, bé không biết có nên nhận lấy khăn tay mà cô bé gái này đưa cho hay không, bé biết đây là ý tốt của Vương A Tương, nhưng tay bé thật sự không bị bẩn, bởi vì đây đều là dấu vết nứt nẻ nên thật sự là sẽ không thể lau đi được, cho dù có dùng khăn lau cũng lau không sạch được.
Lúc này Mạnh Sĩ Huyên lại đột nhiên chui từ đâu tới, xuất hiện trước mặt hai người: "Các cậu thật sự đúng là chẳng có tý hiểu biết gì cả, tay của cậu ấy đúng là bị nứt nẻ đó, những vết nứt lớn như vậy có lau cũng không có sạch được đâu, nếu vẫn không tin thì các cậu có thể đi hỏi các y bác sĩ đi, chờ đến khi vết nứt này được trị tốt rồi, sau khi lành lại khẳng định là sẽ không có việc gì nữa, đôi tay này cũng sẽ trở về dáng vẻ xinh đẹp vốn có của nó."
Nói xong liền tiếp nhận cái khăn tay kia rồi trực tiếp trả lại cho Vương Á Tương, nói: "Được rồi, ý tốt này chúng tôi xin phép ghi nhận, nhưng bản thân cậu vẫn là nên tự mình giữ lại thì hơn đi đi! Người ta căn bản cũng không cần lau tay, tay không có bị bẩn cái gì hết á, lau cái gì mà laul”
Nói xong liền một mạch lôi cổ Ô Đào đi vào bên trong.
Nữ học sinh kia thấy vậy, vội kêu: "Này, đây là có ý gì vậy, còn chưa có ghi tên vào sổ đâu đấy, chạy cái gì mà chạy?"
Mạnh Sĩ Huyên cũng không có phản ứng lại với cô ta, trực tiếp kêu lên với nam sinh bên cạnh: "Đây là bạn học mới tới của lớp chúng ta, không phải là tay nứt nẻ sao, đội thiếu niên tiên phong các người đang làm cái gì, mang người đến bắt nạt người ta sao!"
Nữ sinh dậm chân muốn đuổi theo nam sinh kia liền ngăn cô bé đó lại: "Tính ra thì đây là lớp của chúng tôi."
Một bên hướng phòng học đi tới, một bên Mạnh Sĩ Huyên luôn miệng giới thiệu mọi thứ cho Ô Đào nghe: "Bọn họ đều là những người đến từ đội thiếu niên tiền phong của trường, nữ sinh đó tên là Nhiếp Chính Phương, là thành viên của ban vệ sinh, còn nam sinh kia là lớp trưởng của lớp chúng ta, cũng thuộc đội thiếu niên tiền phong, lúc Nhiếp Chính Phương đó cầm chổi lông gà bắt nạt ngươi, cậu ta thân là lớp trưởng của lớp chúng ta thế nhưng lại chỉ đứng đó trơ mắt mà nhìn? Đúng thật là chẳng có ý tứ gì cả! Sao không chịu suy nghĩ trước một chút gì vậy?"
Giọng điệu hiện giờ của Mạnh Sĩ Huyên rất là coi thường.
Ô Đào: "Cái người nam sinh kia chính là lớp trưởng của lớp chúng ta sao?"
Mạnh Sĩ Huyên: "Ừ, đúng vậy, ba của cậu ta làm người khuân vác than, tuy nhiên cậu ta học tập khá tốt, cũng không giống với mấy nam sinh khác nghịch ngợm làm chuyện tâm bậy tâm bạ, dù sao các phương diện cũng đều rất ưu tú và xuất sắc, nhưng có điều tính tình lại thuộc dạng quá tốt rồi, chuyện gì cũng đều làm vô cùng cẩn thận, vì thế chỉ cần một Nhiếp Chính Phương thôi là cũng đã đủ để có thể trấn trụ được cậu ta rồi."
Ô Đào giật mình.