Chuong 441: Ngoai Truyen Ve Xa Hội Học Tính Toán (2)
Chuong 441: Ngoai Truyen Ve Xa Hội Học Tính Toán (2)Chuong 441: Ngoai Truyen Ve Xa Hội Học Tính Toán (2)
Diệp Uẩn Niên: "Tính toán tư duy xã hội của tôi chưa bao giờ đưa ra một kết quả nào chắc chắn, và vì không chắc chắn, cho nên tôi đặt ra giả thuyết trường hợp điều kiện ban đầu của tôi là đơn giản và lý tưởng nhất, tôi chỉ có thể dự đoán chính xác quá trình biến đổi của hàm sóng, từ đó đưa ra được những dự đoán xác suất."
Nói xong, trong mắt anh hiện lên một chút bối rối, anh lại nhẹ giọng hỏi: "Nhưng tại sao, cậu lại hoàn toàn khớp với những giả thuyết đơn giản và lý tưởng nhất của tôi về điều kiện ban đầu?”
Lạc Tái Lâu: "Giả thuyết, giả thuyết gì?"
Diệp Uẩn Niên: "Tôi giả thuyết, một người đàn ông như cậu sẽ không có cách nào đẩy người phụ nữ đã ôm dính lấy cậu trong vòng tay đó, và sau đó, cậu thật sự đã làm như vậy."
Giọng nói của anh có phần hờ hững lạnh lùng: "Cậu đã biến dự đoán xác suất của tôi thành sự thật. Vậy nên tôi đã tự hỏi, tại sao cậu lại giống như những gì mà tôi dự đoán, tại sao lại là một người như vậy? Hành vi khuôn mẫu của cậu có độ chính xác cao, vì vậy sau khi xem xét mọi thứ, sai lần của cậu sẽ được lặp đi lặp lại. Cậu không bao giờ có thể thoát khỏi nó, có phải không?"
Lạc Tái Lâu ngẩn người, trong phút chốc cậu ta chợt rùng mình một cái.
Cậu ta đột nhiên bị bao lấy bởi một cảm giác tuyệt vọng mãnh liệt.
Diệp Uẩn Niên: "Vậy cậu còn mặt mũi nào mà đến tìm tôi hỏi lý do? Ô Đào vốn dĩ không yêu cậu, cho dù cậu có phạm phải sai lầm gì thì Ô Đào cũng không bao giờ đau lòng. Nhưng nếu cô ấy yêu cậu thật, đến lúc cô ấy biết cậu là con người như vậy, cô ấy sẽ rất buồn, sẽ bị tổn thương, lúc này, cậu không không lẽ không cảm thấy may mắn, may mắn vì cô ấy không yêu cậu sao?”
Lạc Tái Lâu mở to hai mắt nhìn anh, anh ta đột nhiên cảm thấy những lời Diệp Uẩn Niên vừa nói rất có đạo lý.
Diệp Uẩn Niên: "Khi còn ở Mỹ, có vô số phụ nữ yêu thương nhung nhớ tôi, nhưng cho tới tận bây giờ tôi vẫn luôn tỏ ra lạnh lùng với bọn họ, cậu đã từng làm được như vậy chưa? Cậu có xứng để so sánh với tôi không?"
Sắc mặt Lạc Tái Lâu trắng bệch.
Diệp Uẩn Niên giơ đồng hồ lên, anh nhìn đồng hồ nói: "Cậu còn chuyện gì muốn nói không, nếu không thì tôi còn đi đón Ô Đào, hôm nay cô ấy không được khỏe."
Lúc nhắc đến tên Ô Đào, trong mắt anh hiện lên một cảm giác dịu dàng xen lẫn đau xót.
Lạc Tái Lâu cười khổ: "Diệp Uẩn Niên, anh không sợ tôi sẽ nói chuyện này có cô ấy biết sao? Anh biết là, nếu như tôi nói cho cô ấy biết, chắc chắn cô ấy sẽ không tha thứ cho anh."
Diệp Uẩn Niên suy nghĩ một chút: "Đây đúng là vấn đề."
Lạc Tái Lâu: "Mặc dù cô ấy không yêu tôi, nhưng trong lòng cô ấy, tôi là bạn của cô ấy, lại là bạn thanh mai trúc mã, cô ấy sẽ không tha thứ cho anh vì đã làm ra loại chuyện như vậy, hoặc là có thể nói cách khác, anh nghĩ cô ấy chấp nhận những chuyện anh đã từng làm sao? Liệu cô ấy có chấp nhận anh là một con người như vậy không?”
Diệp Uẩn Niên: "Vậy bây giờ tôi phải làm gì?
Lạc Tái Lâu gượng cười: "Anh còn dám hỏi tôi bây giờ phải làm gì? Tôi sẽ đi nói cho cô ấy ngay bây giời"
Diệp Uẩn Niên nhíu mày: "Rốt cuộc cậu muốn cái gì?" Lạc Tái Lâu cười lạnh một tiếng, anh ta giau cợt nói: "Bây giờ anh đã cảm thấy sợ rồi phải không?”
Diệp Uẩn Niên rũ mắt xuống: "Nói ra yêu cầu của cậu đi."
Lạc Tái Lâu: "Nhiều lúc tôi tự hỏi, anh có bao giờ nghĩ rằng bản thân anh là một người rất hoàn hảo không? Anh ở Mỹ làm ra loại chuyện kinh thiên động địa như vậy, thật đáng kinh ngạc, anh đặt chân về Trung Quốc cũng làm một trận long trời lở đất, không những vậy anh lại còn biết làm nũng, biết tính toán, thật sự không gì là không thể làm được, anh là một con người quá tuyệt vời như vậy, anh có thể một năm không trở về, hai năm không trở về, vài năm nữa cũng không trở về, nhưng anh lại nói anh sẽ sớm trở về, cuối cùng là đã có chuyện gì vậy?”
Lạc Tái Lâu cười vui vẻ: "Tại sao anh lại nói anh bị Hà Tích Thanh lừa gạt?"
Ánh mắt của Diệp Uẩn Niên đột nhiên trở nên lạnh lẽo.
Lạc Tái Lâu: "Tôi đoán khi anh còn đang ở nước ngoài, nhìn thấy cảnh Ô Đào và Hà Tích Thanh viết thư, có phải anh đã hận đến nghiến răng nghiến lợi luôn đúng không, bị ghen tuông làm cho mờ mắt, không phân biệt được phương hướng, cho nên đầu óc mơ hồ mới bị lừa! Bây giờ, anh nhìn tôi, nghĩ den chuyện tôi từng là chồng chưa cưới của Ô Đào, có phải anh cũng đang hận muốn chết hay không, nếu giết người không phải là việc phạm pháp thì có lẽ anh đã sớm ra tay kết liễu tôi rồi."
Diệp Uẩn Niên cười lạnh, chậm rãi nói: "Bây giờ tôi đã không còn quan tâm đến những chuyện này, nhưng điều đó cũng không ngăn cản tôi có thể kết liễu cậu."
Lạc Tái Lâu nhướn mày, anh ta có chút buồn cười.