Chuong 442: Ngoai Truyen Ve Xa Hội Học Tính Toán (3)
Chuong 442: Ngoai Truyen Ve Xa Hội Học Tính Toán (3)Chuong 442: Ngoai Truyen Ve Xa Hội Học Tính Toán (3)
Diệp Uẩn Niên lại đưa tay vào túi quần, lấy ra một khẩu súng, nhắm thẳng vào người Lạc Tái Lâu.
Lạc Tái Lâu đột nhiên kinh sợ.
Diệp Uẩn Niên: "Cậu đoán xem tôi có thể kết liễu cậu ngay bây giờ được không, một khẩu Parabelum 357SIG, đạn 9mm, bên trong có bốn viên đạn, được lắp thêm bộ giảm thanh, chỉ cần tôi nhẹ nhàng bóp cò cũng đủ làm cho đầu của cậu nở hoa, hơn nữa còn không phát ra tiếng ồn lớn, cậu có muốn thử không?"
Một lúc lâu sau, sống lưng của Lạc Tái Lâu lạnh rét run.
Anh ta đương nhiên biết chuyện Diệp Uẩn Niên từng là huấn luyện viên môn bắn súng ở Mỹ, anh thường xuyên đi công tác nước ngoài, ở nước ngoài, chỉ cần có tiền thì cái gì cũng có thể mua được, vì vậy trong người anh có súng cũng không có gì là lạ.
Diệp Uẩn Niên: "Đến đây nào, Lạc Tái Lâu, mau nói lời trăn trối của cậu đi nào."
Lạc Tái Lâu nghiến răng: "Tôi không nói, cho dù có nói thì tôi cũng không nói với anh, con mẹ nhà anh, anh là cái khỉ gì chứ."
Diệp Uẩn Niên: "Cậu có thể thử cầu xin tôi."
Vừa nói xong, anh vừa tiến lên một bước, họng súng kia đã lập tức chạm vào thái dương của Lạc Tái lâu, cái chạm băng giá làm cho con người ta lạnh đến thấu xương.
Thái dương của Lạc Tái Lâu co giật, quai hàm siết chặt, mồ hôi lạnh ứa ra.
Diệp Uẩn Niên lạnh lùng nói: "Chỉ cần tôi bóp cò, cậu mãi mãi sẽ không bao giờ có thể xuất hiện trước mắt Ô Đào ăn nói lung tung nữa, bí mật này vĩnh viễn không có ai biết được, tôi có thể xử lý cậu không còn dấu vết, cũng sẽ không có ai có thể phát hiện ra thi thể của cậu, mọi người đều chỉ biết cậu đã bị mất tích, cậu cứ như vậy mà biến mất khỏi thế gian này, cậu hẳn là người hiểu rõ, tôi nói được làm được."
Lạc Tái Lâu hít một hơi thật sâu, răng chạm vào nhau đến mức vang lên tiếng lạch cạch: "Được thôi, anh giết tôi đi."
Diệp Uẩn Niên trầm mặc nhìn anh ta.
Anh nhìn thấy nỗi sợ hãi của người đàn ông này, nhung anh ta cũng là một người khá cứng đầu.
Lạc Tái Lâu nghiến răng hét lên: "Anh giết tôi đi, anh dám giết, con mẹ tôi đây cũng dám chết!"
Diệp Uẩn Niên nhìn anh ta, anh có hơi hoang mang, nhưng cuối cùng anh vẫn chậm rãi thu lại khẩu súng trong tay, nhét vào trong túi áo khoác.
Cả người Lạc Tái Lâu chợt buông lỏng, anh ta đột nhiên lui về phía sau một bước, nhìn chằm chằm vào Diệp Uẩn Niên: "Anh không dám giết tôi, nếu như tôi đột nhiên biến mất, cho dù anh có xử lý sạch sẽ mọi chuyện thì Ô Đào cũng sẽ nghi ngờ anh, anh cho rằng cô ấy sẽ không bao giờ nghi ngờ anh sao?"
Diệp Uẩn Niên: "Cô ấy sẽ không bao giờ có bằng chứng."
Lạc Tái Lâu: "Nhưng cô ấy vẫn sẽ hoài nghỉ anh, cô ấy nghi ngờ anh, như thế là đủ rồi, cô ấy thông minh như vậy, làm sao có thể không nghĩ ra đâu chứ?”
Diệp Uẩn Niên rũ mắt xuống, anh nhớ tới ngày hôm đó, khi nhắc tới Nhạc Linh, cô có hỏi anh, anh muốn làm gì.
Cô quả thật đủ thông minh, cô hẳn đã biết chút chuyện từ lâu, chắc chắn cô sẽ nghi ngờ anh.
Thậm chí cô có lẽ đã biết mọi chuyện từ lâu, chỉ là cô không nói ra mà thôi.
Luận văn của anh, cô đều đã đọc qua hết, một người tận tâm viết luận văn như vậy thì làm sao có thể chịu đựng mà không thực hành được chứ.
Nhưng Diệp Uẩn Niên nói tiếp: "Chỉ cần cậu giữ bí mật này, tôi có thể làm bất cứ chuyện gì mà cậu yêu cầu."
Lạc Tái Lâu nhìn chằm chằm vào Diệp Uẩn Niên, trong phút chốc anh ta đột nhiên bật cười, trông vô cùng đắc ý: "Anh mà cũng có ngày hôm nay sao?"
Diệp Uẩn Niên: "Tôi không muốn Ô Đào giận tôi, cũng không muốn để cô ấy thất vọng, tôi càng không muốn để cô ấy vì loại người như cậu mà lại đau lòng. Cô ấy đang mang thai, vì vậy không được tác động mạnh đến cảm xúc của cô ấy."
Lạc Tái Lâu: "Đưa tôi năm trăm vạn đi, có năm trăm vạn, tôi sẽ không bao giờ hé răng nửa lời với Ô Đào."
Diệp Uẩn Niên: "Được."
Lạc Tái Lâu: "Tiền mặt."
Diệp Uẩn Niên: "Nhiều quá, tôi không thể gom đủ ngay được, nhưng tôi đã nói thì nhất định sẽ làm." Lạc Tái Lâu: "Vậy thì đầu tư đi, anh đầu tư năm trăm vạn vào công ty của tôi."
Diệp Uẩn Niên: "Được."
Lạc Tái Lâu: "Anh đồng ý thật á?"
Diệp Uẩn Niên: "Chúng ta có thể ký hợp đồng ngay lập tức nếu cậu muốn."
Lạc Tái Lâu nhìn chằm chằm Diệp Uẩn Niên cả nửa ngày, Diệp Uẩn Niên cũng thản nhiên nhìn anh ta, nhưng anh ta biết rằng Diệp Uẩn Niên đang nói thật.
Anh ta bật cười, cười một hồi, cảm thấy quá hả dạ rồi, anh ta thở dài một hơi: "Anh cho rằng tôi là người không có chí khí vậy sao, nghĩ tôi muốn dùng chuyện này để tống tiền anh sao?"
Diệp Uẩn Niên: "Không, tôi lại cảm thấy bí mật này thật sự đáng giá."
Lạc Tái Lâu: "Tốt xấu gì thì tôi cũng là đàn ông, dù có chết vì nghèo đói thì tôi đây cũng không thèm tiền của anh, là tôi có lỗi với Ô Đào, nhưng tôi sẽ không bao giờ bán đứng cô ấy, nếu cô ấy thật sự tin tưởng con người tôi thì tôi đây có thể làm được."