Chương 443: Ngoại Truyện Về Xã Hội Học Tính Toán (4)
Chương 443: Ngoại Truyện Về Xã Hội Học Tính Toán (4)Chương 443: Ngoại Truyện Về Xã Hội Học Tính Toán (4)
Diệp Uẩn Niên: "Vì vậy cậu hẹn tôi ra đây chỉ để nói nhảm vậy thôi sao?"
Lạc Tái Lâu hít một hơi thật sâu, anh ta bất lực nhìn Diệp Uẩn Niên: "Diệp Uẩn Niên, chúng ta đã quen biết nhau từ khi còn bé, đã nhiều năm như vậy rồi."
Diệp Uẩn Niên: "Đúng vậy, chúng ta thật sự đã gặp nhau khi mới khoảng ba, bốn tuổi."
Ngay bên cạnh con đê sông.
Lạc Tái Lâu: "Thật ra tôi vẫn luôn ghét anh, anh là người mà tôi thấy chướng mắt nhất, nhìn thấy anh là cả người tôi lại cảm thấy bất mãn, tận trong xương tủy luôn cảm thấy khó chịu. Nhưng không còn cách nào, Ô Đào thích anh, cô ấy thích anh như vậy, vẫn luôn thích anh.”
Diệp Uẩn Niên đứng trầm mặc.
Lạc Tái Lâu: "Cô ấy rất thích anh, vì vậy anh hãy đối xử tốt với cô ấy, cả đời này đừng phụ lòng cô ấy, hãy để cô ấy sống thật tốt, làm cho cô ấy thật hạnh phúc."
Diệp Uẩn Niên: "Chuyện này thì có liên quan gì đến cậu không?" Lạc Tái Lâu: "Có lẽ anh cảm thấy chuyện này không liên quan gì đến tôi, Ô Đào cũng cảm thấy không liên quan gì đến tôi, nhưng tôi biết nó có liên quan đến tôi."
Anh ta quay đầu, nhìn về phía hoang vu xa Xăm, anh ta nhíu mày nói: "Từ lần đầu tiên nhìn thấy Ô Đào, tôi đã cảm thấy có lỗi, tôi cũng không biết tại sao, nhưng tôi vẫn luôn có cảm giác áy náy với cô ấy, chỉ hận không thể móc hết tim gan này để bù đắp cho cô ấy, giống như tôi đã từng làm chuyện gì vô cùng có lỗi với cô ấy, tôi đã từng nghĩ, có phải khi còn nhỏ tôi đã từng bắt nạt cô ấy hay không? Nhưng chuyện đó không thể khiến tôi cảm thấy áy náy cả đời thế này được!"
Anh ta nói lẩm bẩm: "Tôi vốn nghĩ sẽ kết hôn với cô ấy, chăm sóc cô ấy cả đời này, nhưng sự thật chứng minh rằng tôi không thể làm được những điều đó, con người tôi, vẫn luôn cảm thấy có lỗi với cô ấy, tôi thật sự thất bại như vậy! Có lẽ anh nói đúng, tôi là người có hành vi khuôn mẫu như vậy. Tôi cảm thấy tội lỗi như vậy, có lẽ tôi nợ cô ấy cả đời này."
Nói xong, anh ta vội vàng lau mặt, sau đó ngẩng đầu nhìn Diệp Uẩn Niên: "Bí mật của anh, cả đời này tôi sẽ giúp anh giữ bí mật, không phải vì anh, mà là vì, tôi không muốn nhìn thấy cảnh tượng cô ấy đau lòng, cô ấy đối xử tốt với anh như vậy, trong lòng cô ấy anh chính là người hoàn hảo nhất, tôi mong anh tự giải quyết chuyện này cho tốt, đừng làm ra chuyện gì làm cho cô ấy phải đau lòng!"
Diệp Uẩn Niên nhíu mày, anh nhìn Lạc Tái Lâu, cuối cùng cũng lên tiếng: "Tôi có thể cho cậu năm trăm vạn này xem như cảm ơn cậu vì đã giúp tôi giữ bí mật này."
Lạc Tái Lâu: "Đừng đề cập đến năm trăm vạn kia nữa, ai thèm đến tiền của anhl"
Diệp Uẩn Niên: "Được thôi."
Lạc Tái Lâu: "Nhớ cho kỹ, đối xử tốt với cô ấy, nếu một ngày nào đó anh làm cho cô ấy buồn, tôi đây nguyện liều mạng mà trả thù anh, trút giận cho cô ấy, mặc dù tôi không bằng anh, nhưng một khi tôi dùng hết sức lực này liều mạng đánh nhau thì cũng chưa chắc thua anh đâu!"
Diệp Uẩn Niên đút tay vào túi.
Lạc Tái Lâu: "Tôi phải đi đây, anh mau đi đón cô ấy đi, đừng nhắc đến chuyện tôi tìm anh”
Diệp Uẩn Niên thở dài: "Lac Tái Lâu, cảm ơn cậu."
Lạc Tái Lâu xua tay: "Cảm ơn cái rắm của anh! Tôi cần anh cảm ơn sao? Tôi cũng không phải vì anh! Chỉ cần cậu tránh xa tôi thì tôi cũng đã cảm tạ trời đất rồi! Tôi nói cho anh biết, từ giờ chỉ cân nhìn thấy anh là tôi lại cảm thấy tức giận!"
Diệp Uẩn Niên: "Tuy rằng cậu vẫn luôn ghét tôi, nhưng tôi vẫn muốn tặng cho cậu một món quà, tôi cảm thấy cậu có thể cần nó."
Lạc Tái Lâu: "Là cái gì?"
Diệp Uẩn Niên từ từ lấy khẩu súng từ trong tui áo ra.
Lạc Tái Lâu nheo mắt lại một lúc lâu, đồng tử lập tức co rút lại, anh ta nghiến răng nghiến lợi nói: "Anh, anh——”
Diệp Uẩn Niên cầm khẩu súng trong tay, anh không chút do dự mà nhắm thẳng vào người Lạc Tái Lâu, bóp cò.
Một tiếng "Pằng" vang lên.
Tim của Lạc Tái Lầu đột nhiên co rút, anh ta cảm nhận rõ ràng được viên đạn đã bắn vào bộ âu phục của anh ta, chân anh ta mềm nhữn ra, cơ thể không còn tự chủ được mà bước lùi về sau hai bước.
Cơn tuyệt vọng to lớn ập đến, anh ta biết mình xong đời thật rồi, trước mắt anh ta là một mảnh trắng xóa.
Anh ta không ngờ đến cuối cùng Diệp Uẩn Niên lại tàn nhẫn như vậy, là anh ta nhìn nhầm người rồi sao, còn Ô Đào thì phải làm sao đây.
Trong đầu anh ta hiện lên một mớ suy nghĩ hỗn độn.
Anh ta chợt nghĩ tới Hà Tú Quyên và đứa con, nghĩ về đứa trẻ mà cô ấy đã sinh cho anh ta, anh ta bắt đầu cảm thấy có lỗi.
Nếu anh ta biết mình sớm lìa đời như vậy thì anh ta đã đối xử với bọn họ tốt hơn, nếu như anh ta chết thì anh người họ có lấy được tiền từ công ty của anh ta không, hay là sẽ bị người khác tranh giành.