Chương 81: Cũng là vì tiền (2)
Chương 81: Cũng là vì tiền (2)Chương 81: Cũng là vì tiền (2)
Ô Đào nghe cậu ta nói vậy, trong lòng có chút bực bội, bé nghĩ, người cùng người thật là không giống nhau, vì cái gì mà không quan tâm thành tích.
Bé chút nữa đã nói ra miệng, tôi để ý thành tích, dĩ nhiên là bé không mặt mũi gì mà nói ra, bé chỉ nhìn Vương Á Tương nở nụ cười lễ phép.
Thi đấu cũng rất nhanh bắt đầu, Ô Đào cũng mặc kệ chuyện khác, dù sau mục tiêu được xem là lõi than ở phía trước, xem thành năm đồng tiền, xem thành gan xào, thậm chí xem thành giấy và bút mực của bé.
Bé nhìn chằm chằm vào mục tiêu phía trước, dùng hết sức mà chạy, máu toàn thân đều sôi trào, bé cái gì cũng không màng, chính là muốn xông về phía trước.
Bên người dường như có người hô to, dùng sức mà hô, nhưng lỗ tai bé giống như bị cái gì đó ngăn lại, tất cả âm thanh tiến vào đại não chỉ là tiếng ồn ào, bé không nghe được gì, đầu óc chỉ một ý niệm, xông lên!
400m so với 100m xa hơn rất nhiêu, đương nhiên cuối cùng bé cũng vọt tới điểm cuối, bé mệt đến giống như chân không còn là của bé nữa.
Mấy bạn học nữ trong ban bao gồm cả Mạnh Sĩ Huyên nhanh chóng chạy tới, nói là bé nên muốn hoạt động một chút, sau đó Mạnh Sĩ Huyên theo thường lệ mà đưa nước tới.
"Ô Đào cậu cũng thật là trâu, thứ nhất, lại là thứ nhất! Cậu vậy mà chạy ba hạng mục!"
"Ô Đào, cậu xem như cho lớp trưởng mặt mũi, mấy ban khác đều hỏi tới cậu, nói cậu thật lợi hại!"
Mọi người mồm năm miệng mười, khen ngợi Ô Đào, Ô Đào sau khi uống mấy ngụm nước, thở phì phò nói: "Mình có thể lấy mười đồng tiền thưởng."
Bé vừa nói như vậy, mấy bạn học nữ khác đều cười rộ lên, một bạn học nữ chạy đua tiếp sức nói thẳng: "Bạn học Ô Đào, cậu đương nhiên có thể láy tiền thưởng, mình quyết định, đem tiền thưởng chạy đua tiếp sức cũng cho cậu luôn! Chúng mình đều cho cậu, chạy đua tiếp sức nếu không có cậu, mình chắc chắn không được giải nhất!"
cậu ấy vừa nói xong, mấy bạn học khác đều sôi nổi mà tán đồng.
Ô Đào nhanh chóng lắc đầu xua tay nói: "Đương nhiên là không được, đương nhiên là không được! Mình chỉ lấy của mình thôi là khá tốt rồi!"
Mạnh Sĩ Huyên thấy vậy, ở bên cạnh cũng nói: "Tuy rằng Ô Đào rất giỏi, cũng không cần chiêu cậu ấy quá, cậu ấy có một cái 400m, một cái 100m, đã có thể lấy được 10 đồng tiền thưởng rồi!"
Có điều mọi người vẫn cao hứng, ồn ào nói muốn mời Ô Đào ăn ngon, cái này thì Ô Đào vui vẻ đồng ý.
Ăn ngonl
Đang nói, một bạn học nữ ở bên kia đột nhiên the thé giọng nói: "Giang Ô Đào, cậu thật quá đáng!"
Cậu ta vừa lên tiếng, mọi người đều nhìn qua, Ô Đào cũng bực bội mà nhìn qua, kết quả là nhìn thấy, Vương Á Tương ngồi xổm dưới đất, bên cạnh còn có mấy bạn học cùng thây giáo vây quanh cậu ta.
Cậu ta giống như hôn mê rồi?
Mạnh Sĩ Huyên liền nói: 'Ây, cậu là có ý gì, bạn học của cậu chính là tự mình ngã, liên quan gì tới Ô Đào?"
Bạn học nữ kia liên nói lại: "Sao lại không liên quan, Giang Ô Đào đụng trúng Vương Á Tương!" Ô Đào ngốc ra, bé nghi hoặc mà nhìn mọi người: "Mình đụng cậu ta sao? Mình không biết, lúc ấy mình chỉ nhớ là chạy, thật sự đụng trúng sao?”
Lưu Hồng Ngọc: “Ai biết được, lúc ấy cậu chạy vội, cậu ấy từ đường đua mà đuổi theo cậu, cậu tiếp tục chạy phía trước, cậu ấy liền té ngã, khả năng là đã đụng trúng, nhưng ai cũng thấy cậu ấy chạy gần cậu như vậy, cậu chính là chạy bình thường, lại không cố ý đụng trúng cậu ấy sao!"
Mạnh Sĩ Huyên cũng nói: "Không có việc gì, ai cũng không cố ý, tình huống lúc ấy ai cũng không biết, sợ bị thương thì đừng tham gia thi đấu, đến nỗi này, lại tức giận như vậy!"
Mấy bạn học nữ khác cũng phụ hoa theo: "Đúng vậy! Tức giận như thế liền đổ lên đầu người khác sao!"
Hai bạn học nữ kia đương nhiên có chút tức giận, nhìn không quen dáng vẻ kia, mà những bạn học cùng năm 2 của ban khác cũng rất nhanh đi đến, cái gì cũng đều nói ra, có người nói hai người không dựa gần, là Vương Á Tương tự mình té ngã, cũng có người nói Ô Đào đụng trúng Vương Á Tương.
Ô Đào cũng có chút ngây người, bé không biết nên làm cái gì bây giờ, càng không biết bản thân mình nên xử lý thế nào.
Nếu Vương Á Tương bị thương, bé có phải cần đưa tiền thuốc men cho Vương Á Tương hay không?
Trong đầu bé lúc này không có ý nghĩ gì khác, chỉ nghĩ tới tiền, dù sao mọi chuyện đều liên quan đến tiền.
Lúc này, Vương Á Tương nhìn Ô Đào rồi nói: "Chuyện này cùng Giang Ô Đào không quan hệ gì, lúc ấy là tự mình không cẩn thận mà hụt chân, té ngã."
Cậu ta nói lời này, bạn học năm 2 lập tức vui vẻ hẳn ra, mấy người bạn học bên cạnh Vương Á Tương thì bất đắc dĩ, thậm chí còn có người nói: "Á Tương, cậu chính là tính tình quá tốt rồi!"