Chuong 82: Muoi dong tien (1)
Chuong 82: Muoi dong tien (1)Chuong 82: Muoi dong tien (1)
Vương Á Tương ngẩng đầu lên, nhìn về phía Ô Đào: "Bạn học Giang Ô Đào, chức mừng cậu được giải nhất."
Ô Đào cũng nhìn về phía Vương Á Tương, mím môi nói: 'Cảm ơn cậu."
Một lát sau, bé mới nói: "Rất xin lỗi, có thể là lúc mình chạy đụng trúng cậu."
Một lúc sau thầy giáo thể dục tới, đưa Vương Á Tương mang đến phòng y tế để xử lý vết thương trên chân, cũng may cũng không có gì nghiêm trọng, chỉ hơi sưng lên một chút, cũng không thương đến gân cốt, đoán chừng dưỡng hai ngày là tốt lên.
Ô Đào nghe tin như vậy, mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm.
Đừng nói là có liên quan đến bé hay không, cậu ta không có việc gì là tốt nhất, như vậy bản thân bé mới không có gánh nặng tâm lý.
Bây giờ quan trọng nhất chính là, bé được hai giải nhất, có thể lấy tiền.
Nghĩ đến tiền, sự khó chịu nho nhỏ hồi nãy lập tức tan thành mây khói.
Trên đời này, còn có cái chuyện gì mà làm người ta vui vẻ ngoài chuyện tiền bạc chứ?
Mười đồng tiền!
Ô Đào đứng trên bục lãnh thưởng, trước tiên là lãnh giải thưởng 100 mét, sau đó là lãnh giải 400m, tiếp theo là chạy tiếp sức, bé trước sau lên bục lãnh thưởng ba lần!
100m cùng 400m tiền thưởng đều là năm đồng tiền, chạy tiếp sức được thưởng sáu đồng tiền, mỗi người được một đồng rưỡi, bởi vậy, Ô Đào liền có mười một đồng rưỡi tiền thưởng.
Bé nghĩ, bé sẽ mời Mạnh Sĩ Huyên cùng Vương Bồi Hâm ăn gan xào, đoán chừng ba người bọn họ ăn gần hai đồng tiền là đủ rồi, xem như là bé cảm ơn người ta đã mời mình ăn cơm cùng với việc cho bé mượn giày.
Còn dư lại mười đồng tiền, dĩ nhiên là trước tiên mua mực cùng nghiên mực, dư lại sẽ đưa cho mẹ bé.
Nghĩ đến chuyện mình đi học mà có thể kiếm tiên về đưa cho mẹ, bé liền nhịn không được mà muốn cười, bé biết trong nhà thiếu tiền, mẹ để bé đi học thật sự đã làm rất nhiều việc, bé có thể giảm bớt một ít gánh nặng cho mẹ bé, trong lòng bé cũng sẽ dễ chịu rất nhiều.
Bé từ trên bục lãnh thưởng đi xuống, trong ban không ít bạn học đã vay lại xem giấy khen của bé, đó chính là ba tấm giấy khen đó, lại còn được phát tiền, tiền giấy mới tinh, bên trên còn có công nhận luyện kim uy vũiI
Ô Đào bị mọi người vây quanh, bé cười đến nỗi không khép miệng lại được.
Mà thi đấu kế tiếp, Ô Đào thế mà cũng được hạng ba, được thêm một đồng tiền thưởng, thầy giáo thể dục đứng bên cạnh nói, sức lực của bé lớn, thật ra vốn dĩ rất có ưu thế, có điều nắm không chắc các kỹ thuật, động tác ném không chuẩn dẫn tới chuyện chỉ đứng hạng ba.
Nhưng đối với Ô Đào, chuyện này bé không quá để ý, hơn nữ ném tạ được một khối tiền, tổng cộng bé đã có mười hai khối, chuyện này đối với bé như vậy là được rồi.
Ô Đào nói với mạnh sĩ huyên chuyện mời vương bồi hâm đi ăn, mạnh sĩ huyên nói: "Cậu ấy phải là người mời cậu, cậu mời cậu ấy làm gì, cậu ấy là ủy viên thể dục, cậu là người làm cho lớp nở mặt, cậu ấy phải cảm ơn cậu mới đúng!"
Ô Đào: "Vẫn là nên cảm ơn cậu ấy."
Mạnh Sĩ Huyên thấy bé đã quyết, liền xem như chưa nói gì, vì thế lúc giữa trưa, cậu ấy gọi Vương Bồi Hâm, cùng nhau đi tới gần chùa Long Phúc ăn ruột heo, ba người một phần, tiêu hết chín mao tiền.
Ô Đào cảm thấy, bọn họ hình như cố ý tiết kiệm tiền giúp bé, đều là chọn món rẻ mà ăn, có điều bé cũng không nói cái gì, dù sao bé cũng không phải giàu có gì, cũng không thể phùng má giả làm người mập được, chỉ cần có thành ý là được rồi.
Bởi vì đại hội thể thao chủ yếu là buổi sáng, buổi chiều cũng không có nhiều chuyện, một số người liền đi dạo ở chùa Long Phúc, thật ra nơi này cũng không có gì để dạo, đơn giản chỉ là đến thuê đọc vài cuốn sách, nhìn qua bên kia liền nhìn thấy Hồng Tụ Chương
Vương Bồi Hâm nói cậu ấy biết mấy người bạn cũng chính ở nơi đó, còn nói với Ô Đào: "Sau này có chuyện gì, cậu cứ việc nói, mình sẽ che chở cho cậu."
Mạnh Sĩ Huyên: "Cậu cũng thôi đi, nói bậy!"
Vương Bồi Hâm rất nghiêm túc nói: "Mình là nói thật!"
Ô Đào cười: "Được, sau này có chuyện gì chắc chắn mình sẽ tìm cậu."
Sau khi nói xong, nhắc tới giấy và bút mực, Vương Bồi Hâm nói cha của cậu ấy có một người bạn làm ở xưởng sản xuất nghiên mực: "Rất nhiều, cũng không thiếu một cái, sau khi về mình lấy mấy cái đưa cho mọi người."
Ô Đào vừa nghe như vậy liền nói: "Nào có được, cũng không thể lấy không!"
Vương Bồi Hâm liền cười: "Ô Đào, cậu đừng vẽ ra chuyện nữa, mình nói cho cậu biết, nếu tự mình đi vào tiệm mua nghiên mực, người đứng đắn sẽ nghĩ kiếm tiền, chắc chắc là nghĩ đến tiên, nhưng thật ra trong cái nghề này, trong nhà chứ một đống cục đá, tùy tiện mài giữa một chút, có mài giữa không tốt đi chăng nữa, có vết lỗi, vẫn tùy tiện ném nơi đó, mình cũng không cần tốt, dù sau cũng mời bắt đầu đi học, liền đem những cái phế phẩm kia ra lấy cho bản thân xài, cũng không cần mất tiền."