Chuong 83: Muoi dong tien (2)
Chuong 83: Muoi dong tien (2)Chuong 83: Muoi dong tien (2)
Mạnh Sĩ Huyên: "Đúng vậy, thật ra chỉ cần một chút công sức mài giữa, nếu nói là nói xạo, cục đá trên tường thành đều có thể mài giũa thành nghiên mực!"
Ô Đào: "Cục đá ở tường thành có thể mài thành nghiên mực? Vậy chúng ta có thể tự mình mài?"
Bé vừa nói như vậy, hai người bên cạnh bé đã bị bé chọc cho cười đến nội thương: "Vậy sẽ mệt chết cậu, không chuyện này ai cũng là được, đừng nghĩ tới chuyện này nữa."
Ô Đào nghe bọn họ nói như vậy, đành phải bỏ qua.
Vì thế sau khi ủy thác Vương Bồi Hâm giúp đỡ chuyện nghiên mực, còn giấy cùng bút lông liền đến cửa hàng văn phòng phẩm mua, mọi người đều mua một phần, bút lông là hai mao tiên, mực là một mao năm, giấy là tám phân tiền, như vậy tổng cộng là mới dùng hết bốn mao ba phần tiền.
*xxxkx*x*x*kx***k***%
Lúc Ô Đào tan học, trong lòng tính toán, sau khi tiêu tiền một mớ như vậy, bé còn dư lại mười một đồng, cũng coi như là một số tiền không nhỏ.
Cầm trên tay số tiền đó cùng bốn tấm giấy khen, Ô Đào đi trên đường cảm thấy hưng phấn.
Về đến nhà, hôm nay là thứ bảy, Ninh Diệu Hương cùng Thanh Đồng đều đã tan làm sớm, Thanh Đồng đi nhặt lõi than, Ninh Diệu Hương đang nấu cơm.
Bé nhịn không được cười: "Mẹ, hôm nay con có kết quả thi đại hội thể thao."
Ninh Diệu Hương không quan tâm mà nói: "Phải không."
Ô Đào lớn tiếng nói: "Nhận tiền!"
Ninh Diệu Hương lần này lại nghe lọt tai: "Còn nhận tiền? Đã nhận mấy mao?"
Ở trong lòng bà ấy, Ô Đào nhặt lõi than, một ngày cũng chỉ kiếm được mấy mao tiền, cho nên bà ấy nghĩ ở đại hội thể thao đạt giải cũng chỉ chừng ba mao năm mao.
Ô Đào cười cười, một lúc mới đem tiền móc ra: "Mẹ, đây là tất cả tiền thưởng con nhận được."
Ninh Diệu Hương đang xào rau, không quay đầu lại: "Được, con trước tiên để trên bàn đi."
Ô Đào cười trộm: "Được, con trước tiên để ở đó."
Sau khi để xong, bé liền mang sọt tre lên lưng đi nhặt lõi than.
Không biết có phải liên quan đến mười mấy đồng tiền không, ngày hôm nay đi nhặt lõi than tâm trạng của bé đặc biệt hăng hái, nhặt cũng không ít lắm liền trở về, trên đường trở về còn gặp được Thanh Đồng.
Thanh Đồng liền cùng Ô Đào nói chuyện ở đơn vị anh: "Có người tuổi tác cũng không khác gì anh mấy, đã mang hồng tụ chương, còn muốn tiếp tục đi lên chuỗi dài liên."
Ô Đào: "Chuỗi dài liên?"
Thanh Đồng: "Chính là nơi nơi đều cả, tùy tiện mà đi khắp nơi trên cả nước, nghe nói xe lửa miễn phí, ăn cơm bên ngoài cũng miễn phí, cứ tùy tiện mà chạy như vậy thôi."
Ô Đào: "A? Còn có thể miễn phí?"
Thanh Đồng: "Anh cũng không biết, đơn vị của bọn anh có người rủ anh đi, nhưng anh cảm thấy không thú vị."
Ô Đào nghe vậy, đột nhiên hiểu ra, nhanh chóng khuyên bảo: "Anh, anh đừng làm chuyện đó, anh xem hiện giờ người khác còn nghĩ khi dễ nhà chúng ta, chính là vì nhà chúng ta không có đàn ông, anh là trụ cột ở nhà cúng ta, nếu anh di rồi, cuộc sống của mẹ và em sau này sẽ không cách nào trải qua được."
Thanh Đồng nghe bé nói lời này, liền nhìn thoáng qua Ô Đào.
Anh ta thở dài: "Ô Đào em đừng sợ, ta chắc chắn sẽ ở lại trong nhà, chuyện bên ngoài, anh khẳng định sẽ không làm loạn, chỉ có thể quy quy củ củ mà làm việc."
Ô Đào: "Dạ! Cố gắng làm tốt, em nghiêm túc học tập, anh trai anh cũng tự mình học hỏi nhiều chuyện vào, em cảm thấy tình trạng thế này sẽ thay đổi, người có tri thức sẽ không bị thua thiệt."
Thanh Đồng lúc này mới nhớ tới: "Ô Đào em thi chạy ở đại thể thao như thế nào rồi? Được hạng mấy?"
Ô Đào cười cười: "Được hạng nhất, còn được phát tiền thưởng! Ngày mai là chủ nhật, chúng ta có nên mua chút đồ ăn ngon để chúc mừng không?”
Thanh Đồng cũng cười: "Được không, tiền thưởng nhiều lắm sao?"
Ô Đào thần bí mà hề hề: "Về nhà sẽ biết!"
Thanh Đồng cũng không để ý lắm: "Được, đi nhanh về nhà."
Trở lại khu nhà, lại nghe tiếng hét ầm ï, Thanh Đồng cùng 0 Đào nhìn thoáng qua nhau, chạy nhanh vào sân nhà.
Đi vào trong, vậy mà nhìn thấy Hồng Thẩm đang đứng trước cửa nhà bọn họ, mặt đỏ lên.
Hồng Biên Tập đứng bên cạnh, vẻ mặt chất phác cùng bất đắc dĩ.
Mà sắc mặt của mẹ bọn họ cũng khó coi.
Trong lòng Ô Đào liền trầm xuống, chính là không biết sao lại thế này, kết quả Ninh Diệu Hương thấy bé, lập tức lạnh giọng mà quát lớn: "Ô Đào, con lại đây!"
Ô Đào sợ hãi, nhanh chóng đi qua: "Mẹ, làm sao vậy?"
Trong tay của Ninh Diệu Hương là xấp tiền, bàn tay cầm tiền đó run đến lợi hại, lạnh lùng nói: "Nói, tiền này con lấy ở đâu!"
Ô Đào mở to mắt mà nhìn về xấp tiền kia, bé nhận ra đây là tiên bé vừa đặt lên, liền nói: "Mẹ, đây là tiền con kiếm được, con vừa mới đặt trên bàn mà."
Ninh Diệu Hương tức giận mà dậm chân: "Con còn gạt mẹ, con còn gạt mẹ sao, nhà chúng ta tuy rằng nghèo, nhưng cũng không tới mức trộm tiền của người khác, con con nha đầu chết tiệt này, có phải con không muốn sống nữa rồi đúng không!"