Chương 274:
Chương 274:Chương 274:
Vu Tiếu gật đầu nói: "Được, vừa hay có thể làm quen."
Thấy Kha Cảnh Dương và Vu Tiếu tiến về phía này, mấy quân nhân đó lập tức ngồi sát lại nhau: "Lão đại, chị dâu thật xinh đẹp."
"Lão đại, chị dâu sẽ theo quân chứ?Vậy anh có ở cùng bọn em nữa không?”
"Lão đại..."
"Câm miệng, ăn cơm." Kha Cảnh Dương cau mày sau đó giới thiệu cho Vu Tiếu: "Người đen nhất tên Lưu Dương, người trắng nhất tên Xa Bình, người cao nhất tên Trương Phú Quốc, người gầy nhất tên Trần Hướng Bình."
Kiểu giới thiệu này.. Vu Tiếu không nhịn được bật cười thành tiếng, đúng là rất dễ nhớ: "Chào mọi người, tôi tên Vu Tiếu. Tôi vừa mới kết hôn với lão đại của bọn anh, xin theo quân vẫn chưa được phê duyệt, bây giờ qua đây làm quen, rất vui được làm quen với các anh."
Thấy Vu Tiếu nói chuyện rất dịu dàng, cũng rất thoải mái, mọi người thở phào một hơi, họ cứ sợ chị dâu rất khác biệt này tính tình không tốt. Còn về khác biệt thì chính là nói về khí chất và cách ăn mặc, vừa nhìn liền biết điều kiện kinh tế của gia đình rất tốt, đối với những người có điều kiện tốt, đám người xuất thân từ nông dân lấm lem bùn đất như bọn họ thấy hơi gò bó.
"Chị dâu, không có việc gì của lão đại là em không biết, chị muốn biết việc gì của anh ấy đều có thể hỏi em, anh ấy vừa lười biếng lại còn xấu xa, toàn không tắm rửa lại không thích giặt quần áo, việc gì cũng bắt bọn em làm."
Kha Cảnh Dương liếc mắt một cái.
Lưu Dương giả vờ như không nhìn thấy, mấy người bọn họ đã ăn cơm xong rồi, thấy Kha Cảnh Dương đến mới tụ tập lại đây.
Vu Tiếu khẽ cười trêu chọc: "Vậy sao? Tôi vừa ý khuôn mặt này của anh ấy, nể mặt anh ấy đẹp trai, lười biếng và xấu tính tôi đành nhịn vậy."
Kha Cảnh Dương nghe xong khóe miệng nhếch lên, ánh mắt vừa rồi còn uy hiếp Lưu Dương lập tức thay đổi, mang theo sự đắc ý.
Lưu Dương nghe xong, vậy cũng được hả?
Xa Bình người trắng nhất lập tức nói: "Chị dâu, chị thấy em thế nào?"
Kha Cảnh Dương híp mắt, tên nhóc này sẽ không muốn cướp vợ của anh chứ?
Vu Tiếu nhìn Xa Bình, thành thật mà nói mặc dù Xa Bình trắng nhưng bởi vì làm lính nên thân thể cường tráng, cô thành thật nói: "Cũng được, cũng được tính là đẹp trai."
Ánh mắt sắc bén của Kha Cảnh Dương lập tức nhìn về phía Xa Bình. Xa Bình rut cổ nhưng vẫn cố nhịn áp lực nói: "Vậy chị dâu xem, người như tôi có thể lấy được vợ tốt như chị không? Năm nay tôi hai mươi tuổi, đã làm lính bốn năm, chưa có vợ, tôi muốn cưới một người vợ nhưng luôn ở quân doanh nên chưa gặp được cô gái thích hợp. Chị dâu người đẹp tốt tính, chị em trong nhà hoặc bạn bè chơi cùng chắc chắn cũng như chị đúng không?”
Lưu Dương nghe xong, tên nhóc này khôn thế, anh ta lập tức nói: "Chị dâu, em cũng muốn lấy vợ, năm nay em 19 tuổi, có thể kết hôn rồi."
Vu Tiếu nhìn Lưu Dương rồi lại nhìn Xa Bình, ở thế giới này cô không có bạn bè gì, nếu mà nói có thì cũng chỉ có mỗi Châu Mật Hồng và Trương Vân Đóa. Châu Mật Hồng là bạn của nguyên chủ, ban đầu, Vu Tiếu chỉ coi cô ấy như nhiệm vụ, sau đó ở chung với nhau mới có tình bạn thực sự, còn Trương Vân Đóa là bạn cô tự kết giao. Châu Mật Hồng không thể giới thiệu, nhưng Trương Vân Đóa thì có thể, nhưng bây giờ phải tìm hiểu tình hình giữa Trương Vân Đóa và Hàn Giản trước. Nghĩ đến đây, Vu Tiếu nói: "Tôi là con gái duy nhất trong nhà, không có anh chị em ruột, nhưng mà tôi có một người bạn quen biết sau khi xuống nông thôn. Bạn của tôi tốt nghiệp cấp hai, tướng mạo xinh đẹp, tính cách cũng cởi mở, cha mẹ trong nhà là người thoải mái, nếu như các cậu có thể chấp nhận hoàn cảnh gia đình của cô ấy thì tôi có thể hỏi giúp."
Xa Bình nghe xong lập tức nói: "Không để ý, không để ý” Lưu Dương cũng nói theo: "Em cũng không để ý, chỉ cần cô gái đó tốt, cha mẹ không phải loại người mê tiền là được."
Bọn họ không để ý việc nhà đối phương nghèo, mọi người đều xuất thân từ nông dân, chỉ sợ cha mẹ đối phương khó sống chung thôi.