Hạ Tùng Bách nghe xong hồn nhiên không có cảm giác gì, thậm chí còn cười hỏi chị cả nhà mình: “Bà nội đã đói bụng chưa?”
“Em vừa đào được chút củ sen, bà thích ăn nhất món này.”
Trong đầu Hạ Tùng Bách căn bản không có khái niệm thi đại học, hoặc là nên nói, hiểu biết của anh đối với việc thi đại học rất nông, mười mấy năm qua chưa từng có ai nhắc đến việc thi đại học với anh, đương nhiên anh sẽ không biết những từ ấy đại biểu cho điều gì.
Nhưng Hạ Tùng Diệp thường xuyên tán gẫu, nói chuyện phiếm với bà nội mình lại biết, ý nghĩa của ba từ thi đại học, ba từ ấy đại biểu điều gì!
Thấy vẻ mặt mừng như điên của chị cả mình, Hạ Tùng Bách tò mò hỏi: “Sao thế? Chị vui đến thế cơ à?”
Hạ Tùng Diệp hít sâu một hơi, nói với em trai mình: “Bà nội nói, em có thể học đại học!”
Lúc này sắc mặt cợt nhả của Hạ Tùng Bách mới trở nên nghiêm túc, anh sửng sốt nói: “Cái, cái gì?”
Anh có thể học đại học?
Đây nhất định là đang nói đùa với anh.
“Em chưa từng đến trường học tập chính quy một ngày nào, vào đại học gì chứ?” Nói xong anh xách theo bó củ sen đen tuyền, vai gánh thùng nước về nhà, để lại Hạ Tùng Diệp vẫn đang sững sờ tại chỗ, một lúc lâu sau vẫn chưa nói gì.
Em trai chị là do một tay bà nội dạy dỗ từ nhỏ đến lớn, là người thông minh lanh lợi từ bé, trí nhớ rất rốt. Còn chị, vì tai bị điếc, bà nội thật sự rất khó dạy bảo, nên chỉ học được chút da lông. Thực tế trong ba chị em, học vấn của Bách Ca Nhi là tốt nhất.
Hạ Tùng Diệp mang vẻ mặt bất đắc dĩ lắc đầu, vừa buồn cười vừa vui vẻ.
Có điều, rất nhanh Hạ Tùng Bách đã hiểu được hàm nghĩa của ba từ thi đại học là gì.
Trong niên đại này hoạt động giải trí của thanh niên thật ra rất ít, sau khi làm việc xong hầu như đều nghe đài phát thanh, đó là khoảng thời gian vui vẻ nhất trong ngày của bọn họ. Khi tin tức khôi phục thi đại học từ loa radio truyền tới, từ báo chí còn nhuốm mùi mực in truyền tới, nó điên cuồng càn quét khắp nơi, chỉ vài ngày sau đã bay xuống khắp nông thôn, bay đến thôn Hà Tử. Tin tức ấy khiến thanh niên trí thức luôn buồn bã vì không có cách trở về thành phố nhìn thấy ánh bình minh.
Thanh niên trí thức của đại đội tìm kiếm sách giáo khoa khắp nơi, trời vừa hửng sáng đã chạy lên thư viện thành phố xếp hàng mượn sách, hoặc đến cửa hàng sách cũ lục lọi, cùng nhau sao chép đề thi. Ngay cả nông dân chân chính suốt ngày cặm cụi làm việc như Hạ Tùng Bách, cũng cảm nhận được sức hút từ việc thi đại học.
Dùng dây treo cổ, gài kim quanh cổ áo, phảng phất như trong tay bọn họ không phải đang cầm sách mà là hy vọng cả đời.
Bà Lý cũng bảo Hạ Tùng Bách tìm sách giáo khoa cũ, bà dặn dò cháu trai: “Tuy rằng bà đã dạy cháu đọc sách, nhưng dù sao cũng không toàn diện, cháu đừng bỏ lỡ cơ hội trân quý lần này, mau đi tìm sách giáo khoa trung học ôn tập đi!”
“Trong nhà cũng không có bao nhiêu việc nhà nông cả, không cần cháu làm việc.”
Hạ Tùng Bách đành phải đồng ý qua loa, nhưng tâm trạng đã bay đi đâu mất.
Sau khi bà Lý nói xong, Triệu Lan Hương lập tức kéo bạn trai vào phòng mình, cô cũng nói: “Năm nay tham gia thi đại học cùng em đi, chúng ta cùng nhau tranh thủ đậu đại học, có được không?”
Hốc mắt Hạ Tùng Bách hơi nóng lên, cảm xúc mênh mông ập đến rất lâu sau vẫn không thể bình tĩnh lại. Anh gật đầu.
Suốt cả ngày nay anh luôn thản nhiên, lúc này trước mặt bạn gái mình anh mới thể hiện ra cảm xúc thật, Hạ Tùng Bách kích động lẩm bẩm: “Tốt quá... Quốc gia không vứt bỏ chúng ta.”
“Anh không dám nghĩ đến sẽ có ngày này, người như anh vậy mà cũng có cơ hội vào đại học.”
Đây là chuyện từ trước đến nay anh không dám mơ tưởng xa vời, trong ký ức của Hạ Tùng Bách khắc sâu ấn tượng, khi còn nhỏ bà nội nhắc đến năm tháng học đại học với anh, trong mắt bà ẩn chứa hoài niệm và hạnh phúc. Ngay cả bài thơ bà đọc cũng mang theo hương vị ấy.
“Lom khom ta nhặt sự đời
Những gì sót lại chơi vơi não nùng
Chỉ là ảo giác mông lung
Bởi tơ sương mỏng mịt mùng phía xa
Lom khom nhặt nắng chiều tà
Hoe vàng cành lá vượt qua cuối trời
Để rồi nắng bỗng nhẹ rơi
Hoàng hôn nào mới hợt hời nghiêng trôi.”
Trích thơ: Chiều hoa*ng, TG: Thanh Hùng (Không phải thơ trong truyện gốc.)
Khi nghe bà đọc thơ, Hạ Tùng Bách không nhịn được có chút hâm mộ.
Bà có thể đi học, có thể sống trong môi trường học tập tốt đẹp như vậy, kết bạn với rất nhiều người cùng chí hướng... Còn anh, chỉ có thể làm bạn với bùn đất, dùng than củi đen tuyền tập viết, quý trọng từng trang giấy, xóa đi dùng lại nhiều lần.
Triệu Lan Hương nói với anh: “Vậy anh phải biết trân trọng chính sách khoan dung của nhà nước, quý trọng cơ hội lần này.”
Cô bê một chồng sách giáo khoa dày cộp lên, đặt vào tay Hạ Tùng Bách: “Này, bên ngoài người ta tranh nhau kiếm sách vỡ cả đầu, em cho anh mượn xem không tốn xu nào.”
Hạ Tùng Bách vuốt ve từng quyển sách giáo khoa cũ kỹ, trong lòng cảm thấy cực kỳ ấm áp.
…
Cuối thu, sau cơn mưa trời bắt đầu trở lạnh.
Làm việc nhà nông xong, thanh niên trí thức lập tức tụ tập, siêng năng đốt đèn dầu học tập hăng say. Chu Gia Trân rất thích chạy đến nhà họ Hạ, cùng thảo luận học vấn với Triệu Lan Hương.
Kiến thức cơ sở của cô ấy rất kém, chỉ mới học hết tiểu học mà thôi, nhưng Triệu Lan Hương vẫn khuyên cô ấy nên thử một lần.
Triệu Lan Hương nói: “Còn nhớ rõ năm trước cô khóc lóc trên phố nói muốn về nhà không? Muốn về nhà, vậy thì thi cho tốt.”
“Hiện tại tình hình của mọi người không khác nhau nhiều lắm, làm việc nhà nông nhiều năm như vậy, bây giờ lại nhặt bút học tập lại, không ai nhẹ nhàng hơn ai cả.”
Chu Gia Trân được Triệu Lan Hương ủng hộ, chí khí tràn đầy, khi rảnh rỗi lập tức cầm sách lên học tập. Ngô Lương Bình vẫn luôn yên lặng ở bên cạnh Chu Gia Trân cuối cùng cũng có cơ hội thể hiện, bắt đầu chứng tỏ ưu thế của mình. Có thể xuất khẩu thành thơ, đề thi khó khăn trong mắt anh ta đều đơn giản như uống nước, tiện tay là có thể giải xong.
Cơ hội luôn dành cho người có chuẩn bị, vận mệnh luôn sắp xếp niềm vui bất ngờ ở cuối con đường cho người kiên trì học tập.
Ngô Lương Bình chính là loại người ấy, ngày thường sau khi mọi người làm xong việc đều đi nghỉ ngơi, đi dạo phố, đánh bài... Chỉ mình anh ta ngốc nghếch chăm chỉ đọc sách, tất cả tiền tiết kiệm đều dùng để mua sách. Cho nên khi ngày hôm nay, Ngô Lương Bình đã trở thành người được hoan nghênh nhất trong đại đội, không ít nữ thanh niên trí thức muốn được anh ta phụ đạo, đều bằng lòng làm bạn gái anh ta.
Khi Triệu Lan Hương thấy Ngô Lương Bình nhẹ nhàng tự tin phụ đạo cho Chu Gia Trân, cô nhìn về phía Hạ Tùng Bách đang bình thản lật sách, mày đẹp không khỏi nhăn lại.
Tuy rằng lãnh đạo cho phép con cái của gia đình thành phần xuất thân không tốt báo danh thi đại học, nhưng mà tư tưởng kỳ thị bọn họ đã ăn sâu bén rễ. Rất nhiều nơi thậm chí vì vấn đề thành phần, đều tìm lý do gạch bỏ tên thí sinh thuộc thành phần không tốt.
Người thuộc thành phần không tốt có thể thành công vào đại học năm đó mà cô biết, là vì cả thôn, cả xã chỉ có mình anh ta đỗ đại học. Đổi lại ở nơi này, chắc chắn không chỉ mình Hạ Tùng Bách thi đỗ.
Cho dù là Đường Thanh, hay Ngô Lương Bình, cả hai đều có trình độ văn hóa không thấp, tỷ lệ thi đỗ rất lớn.
Chỉ có không ngừng cố gắng, đạt đến trình độ nhất định, mới có thể khiến mọi người trông thấy anh. Triệu Lan Hương hy vọng Hạ Tùng Bách có thể đứng nhất, thậm chí còn phải đứng nhất cả huyện, cả tỉnh, như vậy anh mới có cơ hội học đại học.
Nhưng mà bây giờ nhìn tình hình Ngô Lương Bình...
So sánh với bạn trai mình, Triệu Lan Hương cho rằng chỉ sợ hy vọng của mình sẽ không thực hiện được.
Buổi tối, cả Chu Gia Trân và Ngô Lương Bình đều mang vẻ mặt thỏa mãn rời khỏi nhà họ Hạ, cuối cùng trong phòng Triệu Lan Hương cũng không còn người ngoài.
Cô quyết tâm, lấy hết số bài thi còn lại ra, nói với Hạ Tùng Bách: “Nếu anh không làm đúng toàn bộ, chỉ sợ không có hy vọng học đại học.”
Hạ Tùng Bách nghĩ một chút, rồi mở miệng lộ ra hàm răng trắng tinh, nói với bạn gái: “Suy nghĩ của anh lại trái ngược, có lẽ không khó như vậy.”
“Bọn họ đến nửa đường mới ôn tập, anh còn ôn tập trước bọn họ hơn nửa năm!”
Nói tới đây, Hạ Tùng Bách không khỏi cảm thấy may mắn. Nếu như không phải bạn gái anh mang theo số sách giáo khoa này, nếu như không phải bên phía trại nuôi heo xảy ra chuyện, căn bản anh sẽ không thèm xem số sách giáo khoa đó.
Triệu Lan Hương nghe thấy giọng điệu bình thản của Hạ Tùng Bách, không nhịn được sinh ra tức giận.
Cô nói: “Nếu như vì vấn đề thành phần bị gạt bỏ, dù anh thi đỗ cũng không thể đi học đâu.”
Hạ Tùng Bách nghe thấy thế, vẫn không hoang mang chút nào, mỉm cười nói: “Lan Hương em đừng sốt ruột, đừng hoảng hốt.”
Những ngày tiếp theo, Hạ Tùng Bách vẫn bình tĩnh ôn tập như cũ, tuy rằng không treo cổ, ghim kim, nhưng vẫn rất cố gắng học tập.
Có điều trong mắt Triệu Lan Hương, anh còn chưa cố gắng bằng nửa Ngô Lương Bình, nghe nói Ngô Lương Bình còn khêu đèn học tập cả đêm, ban ngày khi làm việc còn mang theo một quyển sách, tranh thủ thời gian nghỉ ngơi đọc thêm vài lượt. Hạ Tùng Bách thì ngược lại, hai ba ngày lại chạy đến trại nuôi heo, ham kiếm tiền hơn cả ôn tập.
Thời gian bận rộn luôn trôi qua rất nhanh, khi tờ lịch cuối tháng mười rơi xuống, tiết trời lạnh lẽo tháng mười một đã ập đến.
Khi chị Hạ đang gặm móng heo, đột nhiên lại nôn ọe khiến Lý Đại Lực sợ hãi, mau chóng vỗ lưng cho vợ mình hỏi: “Có phải do tối qua ngủ muộn quá, nên không thoải mái không?”
Chị Hạ lắc đầu.
Rất nhanh, Lý Hồng Anh, mẹ ruột của Lý Đại Lực đã tới, bà ta mang theo một bát dưa chua, cười không khép được miệng, chỉ trích con trai lớn nhà mình: “Con lo lắng mù quáng cái gì đó?”
“Nói không chừng trong bụng đã có thai, hai đứa đã kết hôn gần một năm, bụng Diệp Tỷ Nhi cũng nên có động tĩnh rồi.”
Chị Hạ nghe thấy thế, khuôn mặt đỏ lên, xấu hổ cúi thấp đầu xuống.
Lý Đại Lực gãi tai, trong lòng thầm tính toán, hình như đúng là ngày đèn đỏ của vợ anh ta đã chậm vài ngày rồi. Nghĩ vậy anh ta lập tức vui mừng vỗ tay quyết định: “Ngày mai chúng ta lên trạm xá khám thử xem có phải đã có hay chưa.”
“Nhưng mà dù có hay không có, sau này Diệp Tỷ Nhi cũng không được ngủ quá muộn nữa.”
Anh ta đen mặt nói với vợ mình, Hạ Tùng Diệp là người tham công tiếc việc, luôn muốn làm nhiều thêm vài bộ quần áo, kiếm chút tiền phí gia công. Tiền chữa trị tai cho chị vay của em trai, chị muốn trả hết nợ sớm một chút.
Dưa chua do mẹ chồng mang đến, chị càng ăn càng nghiện, vô thức ăn một hơi hết sạch cả bát.
Lý Hồng Anh vừa lòng nhìn con dâu ăn sạch cả bát dưa chua, không nói gì thêm, nhưng trong lòng đã chắc chắn hơn một chút.
Bà dặn dò Lý Đại Lực: “Con đó, nên trông chừng vợ con một chút, đừng để vợ mình làm việc nặng.”
“Yêm đã nhiều tuổi thế này rồi, đám người cùng tuổi yêm trong thôn đều được bế cháu từ lâu rồi, con phải cố gắng đừng để yêm mất mặt.”
Lý Đại Lực buồn bực ậm ừ một tiếng, vừa vui vẻ vừa kích động, thiếu chút nữa đã bế bổng vợ mình lên. Anh ta cũng nhiều tuổi rồi vẫn chưa có con, đúng là chuyện không dễ dàng gì. Con còn chưa thấy bóng dáng đâu, nhưng lúc này ánh mắt anh ta nhìn vợ mình đã tràn đầy tình cảm của người làm cha.
Lý Đại Lực yên lặng quyết định phải chăm sóc vợ mình thật tốt, không cho cô ấy làm việc nữa!