Ngày hôm sau, Lý Đại Lực đưa vợ mình đến trạm xá kiểm tra, quả nhiên đã chứng thực tin tức vợ mình mang thai.
Anh ta vui mừng không khép nổi miệng, cao hứng đến mức cõng vợ về nhà, hận không thể lập tức ôm đứa bé còn chưa thành hình trong bụng vợ mình ra ngoài để cưng nựng, yêu thương.
Hạ Tùng Diệp vô cùng thẹn thùng, nhéo tai chồng mình.
“Đừng, đừng như vậy… Em, có thể tự đi bộ.”
Lý Đại Lực nói: “Anh thích cõng, em cứ an tâm nghỉ một lát đi.”
Khi kiểm tra ra đang mang thai, bác sĩ cũng nhắc nhở Hạ Tùng Diệp đừng làm lụng vất vả. Trong khoảng thời gian này đúng là chị làm việc quá vất vả, hận không thể chia người thành đôi để làm việc, hết việc nhà nông lại vùi đầu ngồi máy may lạch cạch may vá.
Sau khi về đến nhà, Lý Đại Lực nói tin tức này cho mọi người, tin vui ấy đúng là khiến người ta phấn chấn, mặt bà Lý cũng nở nụ cười nhẹ nhõm hiếm thấy, hiền từ bật cười.
Triệu Lan Hương nghe thấy tin tức tốt này cũng vô cùng vui mừng, bởi vì đời trước ngoài cô không có con cái ra, chị Hạ cũng vậy. Lúc về già dưới gối hai người đều không con không cháu, nên rất gần gũi thân thiết với nhau. Đời này cô đã chờ được tin tức tốt của chị Hạ, trong lòng âm thầm vui mừng thay cho chị.
Còn Hạ Tùng Bách, khi nhìn thấy khuôn mặt tiều tụy của chị mình, anh lập tức quyết định mổ gà bồi bổ cho chị gái.
Sau khi đại đội phân điền đến hộ, không ai còn nhìn chằm chằm xem nhà khác nuôi mấy con gà nữa, vì thế Hạ Tùng Bách đã ôm về một lúc mười con gà con, chậm rãi nuôi dưỡng, đầu xuân có hai con chết non, cuối thu gà vừa thay lông, đúng lúc béo nhất, không quá già cũng không quá non.
Triệu Lan Hương tỉ mỉ hầm một nồi canh gà, nhờ phúc của chị Hạ, hôm ấy cả nhà đều được nếm mùi thịt gà.
Triệu Lan Hương am hiểu dược thiện, hai ba ngày đều hầm canh bổ cho chị Hạ uống, rất nhanh khuôn mặt tiều tụy của chị Hạ đã trở nên hồng hào.
Cả nhà đều mong ngóng đứa nhỏ này, dù là nhà họ Lý hay nhà họ Hạ. Lý Đại Lực đã lớn tuổi, đến tuổi này mới có con đúng là không dễ dàng gì. Cách mong ngóng con của anh ta chính là dùng sức ôm đồm mọi việc, tích cóp tiền nuôi con, không để vợ mình làm việc nặng nữa.
…
Trời càng ngày càng lạnh, nhưng trong lòng mọi người lại đầy nhiệt huyết, đặc biệt là thanh niên trí thức đang ôn thi đại học, bọn họ chỉ có thời gian hai tháng ngắn ngủn để ôn tập, mọi người đều hận không thể biến thời gian một ngày thành bốn mươi tám tiếng, giành giật từng giây từng phút để ôn tập, hy vọng có thể dựa vào đó để thay đổi vận mệnh.
Trong đám người ấy có người tuổi rất lớn, cũng có thanh niên mười bảy mười tám tuổi, có điều bọn họ đều không có cách nào học xong tri thức mấy năm trung học trong thời gian hai tháng ngắn ngủn không có ngoại lệ. Thậm chí ngay cả thời gian đọc hết sách giáo khoa cũng không đủ.
Ngô Lương Bình trêu ghẹo: “Chúng ta nên thả lỏng tâm thái, có lòng nhiệt huyết, cố gắng hết mình là được.”
Khi phụ đạo cho thanh niên trí thức anh ta nói ra những lời này, khiến mọi người bắt đầu bình thản ôn tập.
Lần thi đại học này, thanh niên trí thức chưa lập gia đình ở thôn Hà Tử đều báo danh tham gia. Đúng thời hạn bọn họ cắn răng bỏ một tệ phí báo danh giao cho bí thư chi bộ thôn. May mà năm nay đã phân điền, không cần đợi đến cuối năm mới có thể phân lương thực, nếu không một tệ ấy cũng là gánh nặng không nhỏ.
Bí thư chi bộ thôn mới nhận chức mang vẻ mặt hồng hào nói: “Không cần phí báo danh đâu.”
“Đồng chí D, lãnh đạo vĩ đại nghĩ cho học sinh bần hàn, nên đã quyết định dùng tiền ngân sách để miễn giảm phí báo danh cho mọi người.”
Trong giai đoạn này phí in ấn bài thi thật sự không rẻ chút nào, còn phải trả tiền cho giám thị, người chấm thi nữa, nên cái giá phải trả có thể không cao sao? Đối với quyết định miễn giảm phí đăng ký dự thi này, trong quá trình đó còn xuất hiện một vở kịch: Đối với một quốc gia thực hiện nền kinh tế kế hoạch nhiều năm mà nói, trong khoảng thời gian ngắn phải lấy ra hơn vạn phần bài thi, đúng là làm khó cho bộ giáo dục. Cuối cùng đồng chí D quyết định, tạm dừng in ấn sách về xã hội chủ nghĩa lần thứ năm, để dành kinh phí phục vụ cho các thí sinh.
Điều này khiến rất nhiều thí sinh thi đại học cảm thấy ấm lòng, vô cùng quý trọng cơ hội thi cử lần này.
Năm thi đại học này đã được định trước sẽ không giống bình thường. Cuộc thi không tiến hành vào ngày hè nóng nực, mà hàng triệu thí sinh phải dự thi trong tháng chạp rét đậm rét hại, run rẩy làm bài trong phòng học cũ nát.
Trường thi của thôn Hà Tử được dựng ngay trong trường tiểu học, ánh sáng không tốt lắm, nên ban ngày cũng phải thắp đèn dầu.
Tháng chạp đến, nước đóng thành băng, Triệu Lan Hương đổ mực nước đông lạnh vào bút, đầu tiên phải dùng nước ấm ngâm đầu bút trước, sau đó mới có thể viết trôi chảy được. Trong căn phòng học cũ nát chật hẹp, thanh niên trí thức bắt đầu múa bút thành văn, nhưng mà phần lớn vẫn là cau mày đau khổ cắn bút, sững sờ nhìn chằm chằm vào bài thi.
Quá khó!
Sao bọn họ có thể biết được năm quốc gia tiếp giáp với Trung Quốc là những nước nào, ngoài Liên Xô ra, bốn nước còn lại bọn họ đều lực bất tòng tâm. Môn thi Địa Lý đã gạt bỏ rất nhiều thí sinh.
Đến môn văn, nhận được bài thi Hạ Tùng Bách cẩn thận xem qua một lượt, sau đó không nhanh không chậm bắt đầu làm bài. Ngôn ngữ cơ sở chỉ có ba câu hỏi, câu thứ nhất là về cách đặt câu, câu thứ hai là tìm ra ý chính trong một bài thơ, câu cuối cùng là một bài văn phiên dịch, làm xong ba câu này, bảy mươi điểm còn lại chính là viết văn theo chủ đề.
Anh nhìn chằm chằm vào đề thi “Lời Tâm Nhi nói với chủ tịch”, “Cống hiến vì công cuộc hiện đại hóa” Anh lập tức chọn ngay đề sau không do dự chút nào, rất nhanh đã viết kín một tờ giấy.
Triệu Lan Hương và Hạ Tùng Bách được phân đến cùng một trường thi, thực tế thì người trong đại đội đăng ký tham gia thi cũng chỉ mười mấy chưa đến hai mươi người. Cô làm xong bài thì liếc trộm sang phía anh, định từ nét mặt anh đoán xem anh có làm bài tốt hay không.
Tuy rằng năm đó Triệu Lan Hương cũng từng thi đại học, nhưng vài đã qua mấy chục năm rồi, cô đã quên hết đề thi năm đó như thế nào, nên căn bản không thể giúp anh đoán trước đề thi được.
Những câu hỏi này đối với học sinh đời sau khả năng đều dễ như ăn kẹo, nhưng đối với những người chưa từng đọc sách, đối với thí sinh mới chỉ ôn tập trong hai tháng mà nói, lại vô cùng khó khăn. Hơn một triệu thí sinh, cuối cùng chỉ tuyển chọn năm phần trăm.
Nhưng chính trong hoàn cảnh khó khăn như vậy, anh không chỉ phải đảm bảo thi đỗ, còn phải thi tốt. Nếu điểm thi của Hạ Tùng Bách nằm trong top đầu trên huyện, về cơ bản anh sẽ vô duyên với đại học.
Lần thi đại học này, Triệu Lan Hương còn khẩn trương hơn so với kiếp trước nhiều.
Sau khi thi xong ngữ văn, tuy rằng trong lòng Triệu Lan Hương có chút lo lắng, nhưng lại không thể hiện ra ngoài, chỉ đến khi ăn cơm, cô mới lơ đãng thuận miệng hỏi một câu: “Cảm thấy thế nào?”
Hạ Tùng Bách thấy ánh mắt cố nén tò mò của bạn gái mình, không nhịn được bật cười.
Anh nói: “Tuy rằng đề thi có chút khó...”
Thấy ánh mắt có chút thay đổi của bạn gái, Hạ Tùng Bách bình tĩnh bổ xung: “Nhưng mà, vẫn ổn.”
Triệu Lan Hương không so đáp án với anh, dù mọi người thi xong đều nán lại so sánh với nhau, nhưng hai người bọn họ lại về nhà trước.
Ba ngày sau, cuộc thi đại học ồn ào mới kết thúc.
Hạ Tùng Bách vẫn ăn ngủ, làm việc như cũ, hoàn toàn không có cảm giác buồn bã, mát mát, hay đau thương nào cả, cũng không lộ ra vẻ kiêu ngạo nắm chắc kết quả thi tốt. Đối lập với anh, Ngô Lương Bình lại bắt đầu giở sách kiểm tra đáp án, sau khi so sánh xong đưa ra kết quả, Triệu Lan Hương lại bắt đầu lo lắng.
Cô nghĩ một chút, rồi rào trước đón sau nói với Hạ Tùng Bách: “Nếu năm nay không vào đại học được, anh ngàn vạn lần không được nhụt chí nhé.”
“Dù sao cơ hội vẫn còn rất nhiều, năm nay không được thì sang năm, chính sách sẽ càng ngày càng tốt.”
Sang năm thi đại học sẽ thêm môn tiếng Anh, môn này có thể nói là làm khó rất nhiều người, nhưng đối với Hạ Tùng Bách mà nói, nó lại là ưu thế, vì anh chính là người có bà nội tốt nghiệp đại học ở nước M, tiếng anh gần như là tiếng mẹ đẻ thứ hai của anh.
Hạ Tùng Bách gật đầu, thành thật nói: “Không sao cả.”
“Cùng lắm thì về nhà tiếp tục nuôi heo.”
Anh thở dài thườn thượt, giống như đã chấp nhận số mệnh vậy, hoàn toàn đã chuẩn bị tốt tâm lý thi không đỗ. Điều này khiến Triệu Lan Hương đã chuẩn bị sẵn một đống lời khuyên giải an ủi nghẹn lời, cảm thấy không có đất dụng võ.
Bạn trai quá tự hiểu lấy mình là cảm giác thế nào?
Tóm lại Triệu Lan Hương cảm thấy, nếu anh thi không đậu, cô cũng có thể bảo lưu kết quả thi, chờ đến sang năm cùng nhau nhập học với anh.
Cuộc thi đại học oanh liệt đến nhanh mà đi cũng nhanh, bận rộn bôn ba vì kế sinh nhai rất nhanh cảm xúc sau khi thi của Hạ Tùng Bách cũng hoàn toàn biến mất.
Hôm đó cô nhận được thư do Tưởng Mỹ Lệ viết cho mình.
Trong thư cô ta viết: “Đồng chí Triệu thân mến, thấy thư như thấy người. Tuy rằng năm trước tôi để mất tư cách vào học viện công nông binh, nhưng duyên phận lại để tôi tham gia cuộc thi đại học năm nay, tôi nhớ ước định của chúng ta năm trước, cũng vào lúc này cô và tôi đã cùng hứa hẹn nhất định sẽ cùng nhau vào đại học. Tôi hy vọng cô sẽ ghi danh vào đại học Z thuộc thành phố G. Một khoảng thời gian nữa tôi sẽ quay lại thôn Hà Tử, khi đó chúng ta gặp nhau nhé.”
Có lẽ vì quá quen thêm một câu vào cuối lá thư rồi, nhưng nhớ ra đối tượng cô ta viết thư là ai, cho nên cuối lá thư còn một dòng chữ quen thuộc được tẩy tẩy xóa xóa.
Triệu Lan Hương nhìn chằm chằm vào dòng chữ “Chi viện vật tư”, không nhịn được bật cười.
Cô cảm thấy rất có thể không phải Tưởng Mỹ Lệ tới tìm cô, mà là lấy cớ đến thôn Hà Tử. Cuối tuần khi lên huyện đưa bánh ngọt cho Lý Trung bán, cô cũng tiện đường nhắn với Đường Thanh một câu:
“Mấy ngày nữa khả năng Tưởng Mỹ Lệ sẽ tới nông thôn vài ngày, mọi người đều là bạn bè cả, có rảnh về tụ tập một lần nhé?”
Đường Thanh nghe thấy thế, ánh mắt sáng lên, sau đó hào phóng mời Triệu Lan Hương đến tiệm cơm quốc doanh ăn một bữa sủi cảo.
Triệu Lan Hương hỏi Đường Thanh về Phan Vũ, Đường Thanh ngượng ngùng trả lời: “Vị đồng hương ở thôn Hà Tử này không hay đến tìm tôi lắm.”
“Con người rất kỳ lạ, luôn đề phòng đàn ông, giống phụ nữ thời phong kiến vậy. Tôi cũng không giúp gì được cô ấy, cô ấy cũng không chủ động đến tìm tôi, bây giờ cô ấy đang cố gắng xin vào làm giáo viên trong trường học, chắc là cuộc sống cũng không tệ lắm.”
Triệu Lan Hương nghe xong, trầm mặc một lát.
“Vậy là tốt rồi.”
Có những tổn thương đã xảy ra, sẽ để lại vết sẹo cả đời không có cách nào xóa bỏ được, nhưng cô vẫn hy vọng Phan Vũ có thể cho bản thân cơ hội, lại lần nữa tìm cho mình một cuộc sống mới.
Sau khi ăn sủi cảo xong, Triệu Lan Hương quay về thôn Hà Tử.
...
Sau cuộc thi đại học, các thầy cô giáo tăng ca thêm giờ chấm điểm cả ngày cả đêm, không ngừng đẩy nhanh tốc độ để chấm thi xong trước tết âm lịch. Hai tháng chấm thi dài dòng cuối cùng cũng xong, trước ngày mùng tám tháng chạp, danh sách điểm thi đại học của thành phố N đã được công bố.
Trong niên đại này tin tức truyền bá rất chậm, truyền từ trên xuống dưới từng tầng một, đợi đến khi tin tức truyền tới tay, thanh niên trí thức đều đang sắp xếp đồ đạc chuẩn bị về quê đón tết rồi.
Nhưng luôn có vài người thành tích đặc biệt được truyền tin đến rất nhanh, chưa đến vài ngày, đám thanh niên trí thức trong thôn đã nhận được tin vui.
Ngô Lương Bình thi đậu đại học với điểm số rất cao!
Triệu Lan Hương căng thẳng chờ đợi, chờ mãi chờ nữa, cuối cùng người báo tin vui cũng đến nhà họ Hạ.