Thập Niên 70 Bạch Phú Mỹ ( Dịch Full )

Chương 148 - Chương 148. Tôi Phải Đi Tìm Bạn Gái Mình

Chương 148. Tôi phải đi tìm bạn gái mình Chương 148. Tôi phải đi tìm bạn gái mình

Trong niên đại này bản quyền hình ảnh không được như đời sau, phát hiện ra ảnh chụp của mình trong quán chụp ảnh, Hạ Tùng Bách cũng chỉ có thể bỏ ra số tiền gấp đôi để mua lại.

May mà chủ quán vẫn là người chủ năm đó, chưa đổi người.

Ông ta bảo người ta gỡ tấm ảnh trên tường xuống, chỉ lấy giá gốc năm đó.

Ông ta trêu ghẹo Hạ Tùng Bách: “Cô gái kia đâu rồi?”

“Chắc bây giờ đã là vợ của cậu rồi nhỉ?”

Hạ Tùng Bách hàm hồ đáp lại, sợ người khác hỏi nhiều thêm. Sau khi lấy ảnh xong, anh cẩn thận cất nó vào trong ngực, rồi đội giá rét ra ngoài.

Trận tuyết đầu tiên của mùa đông, nói đến là đến, không hề báo trước.

Hạ Tùng Bách bung dù, chậm rãi bước về phía trước.

Cuối cùng khi đi đến một nơi không ai nhận ra mình, anh mới lấy tấm ảnh ra cẩn thận quan sát. Ngón tay anh lướt qua tấm ảnh chụp ố vàng, trong tấm ảnh khuôn mặt cô vừa non nớt vừa xinh đẹp, mặc một chiếc áo sơ mi trắng, làn da còn trắng hơn khiến người ta lóa mắt. Cô nhặt đóa hoa dưới đất lên cúi đầu ngửi hương thơm... Càng nhìn trong lòng anh lại càng chua xót.

Bức ảnh này chụp vào năm 76, hiện giờ đã là mùa đông năm 80 rồi. Lúc đó anh vẫn là chàng trai nghèo với hai bàn tay trắng, còn cô lại xinh đẹp như vậy. Thời gian trôi qua quá nhanh, chỉ trong chớp mắt đã qua bốn năm rồi.

Bông tuyết rơi trên lông mi anh, bị hơi thở ấm áp của anh hòa tan thành nước.

Không biết nhà ai đó trên đường mở đĩa nhạc: “Vì sao gió xuân chậm chạp thổi tới.”

“Vì sao từng cơn mưa thu vùi dập ngọn cây.”

Anh lại sờ lên tấm ảnh chụp, trong khoảnh khắc ấy tấm ảnh chụp hai người dần dần phai màu hóa thành một người.

Dưới tán cây dâm bụt, cô gái đang ngửi đóa hoa đã biến mất không thấy đâu nữa, chỉ còn lại chàng thanh niên ngây ngô, nghiêm túc.

Hạ Tùng Bách dụi dụi mắt, lòng bàn tay dùng sức nắm chặt lại.

“Này... Ông chủ Hạ, mau lên xe thôi!”

“Xin lỗi vì chiêu đãi ngài không chu toàn, tôi đưa ngài về khách sạn nhé.”

Người gọi anh chính là giám đốc Kim của công ty Vệ Dục, đối tác của Hạ Tùng Bách ở thành phố S.

Ông ta dừng xe lại, kéo Hạ Tùng Bách lên xe.

Ông Kim ấn nút tạm dừng đài phát thanh, nở một bài hát.

“Cỏ xanh bạc phơ, sương trắng mênh mang.”

“Có vị giai nhân, đứng ở phương xa.”

Từng câu hát phát ra cực kỳ êm tai, ca từ rất hay. Giọng hát ấm áp như mưa xuân vậy, vừa mềm mại vừa kỳ ảo, thấm sâu vào ruột gan.

Giai điệu quen thuộc này, khiến Hạ Tùng Bách đang đắm chìm trong ảnh chụp hoảng hốt.

Trước đây những câu hát này từng phiêu đang vô số lần trong sơn cốc, lần đầu tiên anh nghe thấy nó là khi Triệu Lan Hương phát hiện ra anh đến trại nuôi heo làm việc, cô đau lòng rớt nước mắt. Trên đường anh đưa thịt heo vào huyện về, cô ngồi sau xe đạp hát nó một lần.

Bây giờ nghe lại, Hạ Tung Bách cảm thấy giống như vẫn có thể ngửi được hương vị của núi rừng năm đó.

Anh nói: “Bài hát này dễ nghe nhỉ.”

Ông Kim là người yêu âm nhạc, thấy Hạ Tùng Bách khen hay, trên mặt ông ta cũng tỏa sáng giống như cùng chung vinh dự.

Ông ta nói: “Bài hát của Đặng Lệ Quân thật sự rất đặc biệt.”

“Album này cậu mới nghe lần đầu à? Mới phát hành mùa xuân năm nay thôi, tôi còn tưởng rằng sinh viên các cậu phải nghe chán rồi chứ...”

Nghe đến đó, Hạ Tùng Bách sững sờ một lúc lâu.

Sau đó anh mới hỏi lại: “Thế à? Mới phát hành mùa xuân năm nay?”

Ông Kim vỗ ngực nói: “Đừng thấy tôi là người thô lỗ, không văn hóa, mà cho rằng tôi không thích mấy thứ này. Đặng Lệ Quân, chắc cậu cũng biết nhỉ? Ngôi sao ca nhạc ở hải ngoại, trước kia bài hát của cô ấy đều là cấm khúc, không được nghe, đều gọi là cái gì nhỉ... Tà âm...”

“May mà bây giờ thời đại thay đổi rồi.”

Ông Kim đang nói liên miên, ca khúc 《 Tại Thủy Nhất Phương 》đã hết, ông ta loay hoay chuyển bài, đột nhiên nhìn thấy người đàn ông ngồi ghế sau, hốc mắt đã phiếm hồng.

Ông ta yên lặng dừng xe lại ven đường: “Sao, nghe bài hát còn khóc được.”

Đây là lần đầu tiên ông Kim gặp phải người nghe nhạc của Đặng Lệ Quân rơi cả nước mắt, còn là đàn ông nữa. Chuyện hiếm lạ như vậy, đúng là khó gặp một lần.

Ông mở cửa sổ xe ra, hút điếu thuốc.

Khói thuốc tràn vào xe, dưới làn khói mờ ông ta trông thấy tấm ảnh chụp trong tay cậu thanh niên kia.

Ông Kim hỏi: “Xinh quá, bạn gái cậu à?”

Hạ Tùng Bách nói: “Xin lỗi, mai tồi phải rời khỏi đây rồi, chuyện tiếp theo chi tiết thế nào tôi sẽ bảo người bên tôi qua nói chuyện trực tiếp với ông.”

Ông Kim hỏi: “Cậu đi đâu?”

“Tìm bạn gái tôi.”

Ông Kim thoải mái cười to: “Đi đi, bạn giá chỉ có một, chuyện làm ăn thì có nhiều lắm...”

“Khó trách nghe bài hát thôi còn có thể khiến cậu phát khóc!”

……

Sau khi quay về khách sạn, Hạ Tùng Bách không dừng lại nghỉ ngơi, mà nhờ người khác mua cho một đĩa nhạc của Đặng Lệ Quân phát hành mùa xuân năm 80, mượn chiếc máy quay đĩa duy nhất của khách sạn nghe kỹ một lần. Trong quá trình tìm tòi, anh còn nghe được sựt ích về cuộc đời của nữ ngôi sao ca nhạc này.

Trong ánh hoàng hôn ảm đạm, anh chỉ bật một chiếc đèn bàn, lẳng lặng lắng nghe từng ca khúc phát ra từ máy quay đĩa.

Hất bài hát này đến bài hát khác, anh không ngừng tua lại, nghe đi nghe lại bài hát kia.

Sau đó anh còn mua toàn bộ đĩa nhạc của Đặng Lệ Quân đang lưu hành trên thị trường về.

“Em nguyện ngược dòng, chạy đến bên anh...”

Sau cơn mưa rào, trong bầu không khí tươi mới của núi đồi, tiếng ca trong trẻo của cô gái cất lên, khi đó anh cảm thấy bài hát ấy rất hợp với hoàn cảnh...

“Nhưng mà phía trước có nguy hiểm, con đường vừa dài lại vừa xa...”

Trên con đường quanh co, khi anh âm thầm ra quyết định, tuy rằng anh nghèo, mặc kệ con đường phía trước còn dài còn xa đến đâu, anh sẽ cố gắng bước về phía trước, cưới cô về nhà, không giống anh chàng vô dụng trong bài hát kia.

Từng bài từng bài vang lê, tiếng ca lượn lờ bên tai không dứt.

“Anh đã từng mang đến cho em niềm vui, từng cho em ngọt ngào.”

Khi cô hát bài này, cũng nhà lúc cô bón cho anh ăn bánh bao thủy tinh, nhân bánh là vị rau hẹ, anh lại cảm thấy rất ngọt, ai bảo cô ấm áp lại dính người như vậy chứ, ngọt đến mức khiến trái tim người ta tan chảy.

“Thời gian đã qua không bao giờ quay lại, chỉ còn hồi ức vô hạn...”

Sau bài hát này, cô đột nhiên bảo anh hát bài sơn ca “Anh trai tốt em gái ngoan”, anh không đồng ý. Bài hát ấy chỉ hát cho vợ mình nghe, nghe xong phải làm vợ anh.

“Thấy ánh trăng kia em lại nhớ anh, nhớ đến tình cảm đôi ta...”

Khi đó Hạ Tùng Bách cảm thấy mình không nên chịu ngược nghe mấy ca khúc đó, từng bài hát như cây kim chìm vào lòng anh. Hôm nay khi ngẩng đầu nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, anh chỉ cảm thấy, đêm nay chắc chắn lại là một đêm mất ngủ.

Sau khi anh nghe xong số ca khúc đó, thiếu nữ trên tấm ảnh chụp đen trắng càng rõ ràng hơn, cô rúc vào người anh, cúi đầu ngửi một nhành hoa.

Sáng hôm sau, Hạ Tùng Bách một đêm không ngủ nhanh chóng thu dọn hành lý, bắt chuyến tàu sớm nhất.

Bình Luận (0)
Comment