Thập Niên 70 Bạch Phú Mỹ ( Dịch Full )

Chương 149 - Chương 149. Vì Sao Lại Là Tôi?

Chương 149. Vì sao lại là tôi? Chương 149. Vì sao lại là tôi?

Thành phố G, năm 1980.

Chế độ tự do mậu dịch mở ra, rất nhiều người thành phố G tự đứng ra gây dựng sự nghiệp, nhà xưởng mọc lên như nấm trong thành phố, vô số thị trường bán sỉ bán lẻ hình thành.

Lúc này Triệu Lan Hương đang ở trong nhà xưởng, tay cầm tay dạy đám công nhân nữ may quần áo. Gần trăm chiếc máy may hoạt động cùng lúc, suốt chỉ trên máy xoay tròn không ngừng, từng sợi chỉ xuyên qua lớp vài bố...

Triệu Lan Hương mỉm cười, vừa lòng nói: “Nhiệm vụ chế tạo gấp gáp cuối tháng, tăng hai phần tiền lương!”

Quản lý phân xưởng nghe thấy thế, lập tức dùng loa thông báo tin tức này cho mọi người, vì thế công nhân trong phân xưởng càng dốc sức hơn, máy may chuyển động càng nhanh hơn.

Triệu Lan Hương tản bộ ra khỏi nhà xưởng, Triệu Vĩnh Khánh nhẹ nhàng vỗ vai con gái.

“Về nhà ăn cơm thôi! Yên lành học đại học thì không muốn, lại chạy tới nơi này chịu khổ.”

Triệu Vĩnh Khánh đã xin từ chức công việc bát sắt mà nhiều người hâm mộ, mạo hiểm kinh doanh, xưởng may quần áo này là sản nghiệp của con gái ông, còn ông thì mở xưởng in ấn.

Triệu Lan Hương cười tủm tỉm nói: “Không được, con phải đến tiệm cơm xem qua một chút, Thiết Trụ vừa bắt tay vào quản lý không lâu, con vẫn chưa yên tâm.”

Triệu Vĩnh Khánh đưa cơm trưa Phùng Liên nấu cho cô, ép cô phải ăn xong mới thả người.

Tiệm cơm Triệu Lan Hương Mở lấy tên “Tùng Lan”, trang hoàng rất cổ kính, trong tiệm nkhông có bất cứ poster quảng cáo của minh tinh đang nổi tiếng đương thời nào, cũng không mở âm nhạc thịnh hành nào.

Vô cùng cổ điển, yên tĩnh hoài cổ, nhưng vẻ ngoài tĩnh lặng ấy không hề dọa lui khách hàng.

Mỗi ngày số bàn trong tiệm đều đầy khách, mặc dù giá cả cao hơn giá thịt trường, nhưng thức ăn lại mỹ vị mê người, cho dù là đồ ăn vặt tràn ngập hương vị dân gian, hay là các món ngon lưu truyền trong sử sách Trung Hoa, bánh ngọt... Ở Tùng Lan đều có. Mùi hương tản ra từ sau bếp, có thể khiến người trong cả con phố bụng sôi ùng ục.

Triệu Lan Hương đi đến phòng bếp, lúc này Thiết Trụ đang mặc một đồng phục trắng tinh, kiên nhẫn, vụng về học kỹ thuật thái rau.

Nhìn thấy Triệu Lan Hương đến, anh ta rất vui: “Hôm nay tôi lại học được một món mới từ đầu bếp rồi.”

Từ hai năm trước, Lương Thiết Trụ đã qua đây nhờ cậy Triệu Lan Hương, lúc ấy anh ta chỉ định đến thành phố G mở mang tầm mắt, kiếm một ngụm cơm. Cuộc sống trong huyện thành đã không đủ để thỏa mãn anh ta rồi, anh ta muốn tìm công việc mới.

Anh ta đi theo Triệu Lan Hương học kiến thức cơ bản hai năm, năm nay mới chính thức bái cô làm sư phụ, học tập tay nghề nấu ăn của cô.

Lương Thiết Trụ cười hì hì, đưa một miếng củ cải trắng mỏng như cánh ve đến trước mặt Triệu Lan Hương.

Triệu Lan Hương nhẹ nhàng cầm miếng củ cải lên, đánh giá thành quả: “Sau ba năm luyện tập kiến thức cơ bản, coi như chính thức bước vào ngưỡng cửa đầu bếp được rồi.”

Đến giờ cơm trưa, Lương Thiết Trụ tự tay nấu bốn món ăn, mời mấy người đầu bếp khác và Triệu Lan Hương ăn cơm.

Triệu Lan Hương uyển chuyển từ chối ý tốt của anh ta: “Tôi vừa ăn no rồi, hôm nay tới đây là muốn xem sổ sách một chút.”

Lương Thiết Trụ đưa bảng biểu về tình hình kinh doanh của “Tùng Lan” cho cô, thuận tiện đưa cả giấy báo nợ ngân hàng ra, nhìn con số trên tài khoản, Triệu Lan Hương thở phảo nhẹ nhõm.

“Cuối cùng cửa hàng này cũng bắt đầu kiếm được tiền rồi.”

“Còn lỗ nữa, chắc phải đóng cửa mất!”

Lương Thiết Trụ ngại ngùng không dám nói là Triệu Lan Hương quá khí phách. Trước đây khi trang hoàng cửa hàng này, cô cẩn thận xem xét từng chiếc ly từng đôi đũa, bỏ ra hết số tiền bản thân có, còn nợ ngân hàng một khoản. Nếu không phải vì trước đây thường xuyên bị cô “Vả mặt” đến mức chết lặng. Chắc chắn Lương Thiết Trụ không dám để cô làm vậy.

Bỏ ra vài vạn tệ mở một nhà hàng, chỉ có Triệu Lan Hương dám mạo hiểm. Nhưng sự thật đã chứng mình, hoàn cảnh sống của mọi người dần dần được cải thiện, không thể đánh đồng với sinh hoạt mấy năm trước rồi. Tùng Lan nhanh chóng quật khởi trở thành đại diện cho nhà hàng quán ăn ở thành phố G.

Lương Thiết Trụ nói: “Mấy ngày nữa tôi sẽ đón vợ mình đến thành phố G, cô vẫn chưa gặp Mao Đầu lần nào nhỉ?”

“Nhân lúc trời chưa quá lạnh, đến ra mắt cô một lần, còn phải kiếm tiền mừng

Triệu Lan Hương mỉm cười khép sổ sách lại, nàng nói: “Được.”

Trong lúc cao hứng, Lương Thiết Trụ nhanh mồm nhanh miệng, nói: “Mấy năm trước Lý Trung còn khuyên tôi đến thành phố B, nhưng tôi không đi. Nghĩ đến chuyện người phương bắc ăn mì, ăn bánh bột ngô, chỗ chúng ta có cơm gạo vừa thơm vừa mềm như vậy, tội gì phải luẩn quẩn chạy đến thủ đô xa xôi chịu khổ.”

“Tới thành phố G, được ăn ngon ngủ tốt, tích cóp tiền một năm cũng đủ đề mua nhà ở đây rồi, lần này yêm sẽ đón vợ với mẹ yêm lên đây hưởng phúc!”

Trong lúc cao hứng anh ta mở miệng tự xưng “Yêm”, tràn ngập khẩu âm của thôn Hà Tử, từ này đã gợi lên vài phần hồi ức trong lòng Triệu Lan Hương.

Vì sao Lý trung lại đến thành phố B, chuyện này Lương Thiết Trụ và Triệu Lan Hương đều hiểu rõ. Lương Thiết Trụ nhanh nhẹn chuyển chủ đề, nói đến chuyện phòng ở...

Trong lòng anh ta thì yên lặng thở dài, thiếu úy Tưởng đã không đến dây dưa với cô nữa rồi, vì sao cô còn...

Khi Tùng Lan vừa mới thành lập, người kia tức giận đến mức đến đây đập nát cả biển hiệu của nhà hàng.

Triệu Lan Hương cười nói: “Không đủ tiền, thì tôi cho anh mượn trước cũng được.”

Lương Thiết Trụ cười ngây ngô lắc đầu từ chối: “Tôi có thể kiếm được tiền, bây giờ ăn ở đều được công ty nuôi, tất cả tiền lương đều tích cóp lại, cuối năm sẽ mua được phòng.”

Công ty mà Lương Thiết Trụ nhắc đến, chính là công ty Vạn Thình, được hai cha con Triệu Vĩnh Khánh và Triệu Lan Hương hợp tác mở ra. Là công ty tổng hợp bao gồm ăn uống, trang phục, giả trí... Nghe thì rất lớn, nhưng thật ra tổng số nhân viên cộng lại cũng chỉ mấy trăm nười, một tiệm cơm và ba nhà xưởng. Dù là công ty nhỏ nhưng có đầy đủ mọi thứ, được chính sách của địa phương và chính phủ nâng đỡ, bật đèn xanh. Năm nay thậm chí còn hợp tác với nước ngoài, bán được vài đơn hàng.

Thành thị vùng duyên hải, có ưu thế tự nhiên về mậu dịch, đặc biệt là sau khi mở cửa biên giới buôn bán với nước ngoài, nhà xưởng ở thành phố G mọc lên như nấm sau mưa, nhanh chóng quật khởi.

Nghe thấy thế Triệu Lan Hương gật đầu sau đó cầm túi xách của mình lên khoác thêm áo, đội gió lạnh đi bộ về nhà.

Trên đường phố vẫn văng vẳng ca khúc đang được yêu thích, tà âm khiến người ta say mê. Đến trước cửa nhà, móc chìa khóa ra, trong miệng cô vẫn ngâm nga vài câu hát.

“Em nguyện ngược dòng, chạy đến bên anh...”

Căn phòng này cô mới mua, ở ngay cạnh đại học Z, thuận tiện cho việc đi lại.

Năm đầu tiên cô lựa chọn họ ngành thiết kế chuyên nghiệp mà mình quen thuộc, nội dung cô đều học qua rồi, nên việc học rất nhẹ nhàng. Giáo viên trong trường cũng rất ủng hộ cô gây dựng sự nghiệp, giấy xin phép nghỉ viết lên cơ bản đều được phê duyết.

Cô cắm chìa khóa vào ổ, một tiếng lách cách rất nhỏ vang lên, cánh cửa mở ra. Lúc cô đang định xoay người đóng cửa lại, ánh mắt đột nhiên sững sờ.

Chìa khóa trong tay cô rơi xuống mặt đất, giọng ca nữ nhẹ nhàng êm tai trên đường vẫn đang vang lên;

“Có vị giai nhân... ở phương xa...”

Người đàn ông mặc áo gió màu đen, tinh thần sáng láng, khí chất lạnh lẽo. Đôi mắt đen nhánh của anh sâu thăm thẳm như hồ băng, không nhìn thấy đáy. Chỉ khi cô chuẩn bị đóng cửa, trong đôi mắt ấy mới sinh ra chút gợn sóng.

Anh duỗi một chân ra chặn cửa lại, đẩy vài cô nhanh chóng lách vào phòng. Ngón tay cái thô ráp của anh đặt trên vai cô, khiến cả người cô tê dại như bị điện giật.

Triệu Lan Hương nhăn mày lại.

Sau đó Hạ Tùng Bách đóng mạnh cửa, kêu rầm một tiếng. Đôi môi gợi cảm của anh khẽ cong lên khiến người ta muốn hôn lên nó. Lúc này sắc mặt anh rất hùng hổ.

Anh hỏi: “Năm 76 hát bài hát phát hành năm 80?”

“Năm 76 em đã biết chuyện đầu cơ trục lợi không mất mặt, bảo tôi nhẫn nại vài năm nữa?”

“Mùa xuân năm 77 em đã biết trước sẽ thi đại học?”

“Năm 78 chị cả gặp chuyện bất trắc, sao em lập tức đoán được?”

“Vì sao em lại tò mò về bà nội tôi như vậy?”

“Vì sao em muốn đến ở nhà tôi?”

“Vì sao lại đối xử với tôi tốt như vậy?

“Vì sao là tôi?”

Từng câu hỏi liên tiếp của anh vang lên, càng về sau càng hung dữ. Hai tay anh giữ chặt vai cô, hai mắt đỏ bừng, răng nghiến chặt, ánh mắt giống như con sói cô độc tàn nhẫn, giống như chỉ cần cô trả lời sai một câu, giây tiếp theo anh sẽ mở miệng nuốt cô vào trong bụng.

Không sai, ánh mắt Hạ Tùng Bách tràn ngập tính xâm lược.

Hai tay anh nắm chặt, cảm xúc tức giận, không cam lòng, áp lực trong hai năm nay đều phát ra lúc này.

Cuối cùng anh hỏi: “Em với Tưởng Kiến Quân, là quan hệ gì?”

Triệu Lan Hương cúi đầu cười: “Không có quan hệ gì.”

“Là quan hệ gì?”

“Em, nói, không, có, quan, hệ, gì!”

Trong lúc anh sững sờ, cô đã gạt tay anh xuống, bình tĩnh cởi áo khoác ngoài nóng đến mức khiến cô đổ mồ hôi ra.

Triệu Lan Hương rót cho anh một cốc nước mật ong, cô cúi người ngón tay ấn một ái, chiếc máy quay đĩa xoay tròn, “Tà âm” thuộc về niên đại này vang lên trong phòng.

“Cỏ xanh bạc phơ —— sương trắng mênh mang ——”

Hạ Tùng Bách ngơ ngác nhìn bàn tay mình bị cô gạt xuống, môi mỏng mím chặt lại.

Anh nói: “Vì giữ Chức Nữ lại, Ngưu Lang trộm giấu quần áo của cô ấy đi.”

Anh bước từng ước về phía cô, ôm cô vào lòng: “Anh nghĩ, nếu trước đây... Nếu khi ấy anh tàn nhẫn giữ lại trinh tiết của em, em sẽ vẫn đi với anh ta sao?”

Hạ Tùng Bách cúi đầu cắn môi cô, cảm xúc mãnh liệt tích cóp ngày ngày đêm đêm giống cơn nước lũ vỡ đê, bùng nổ ngay lúc này.

Anh dùng sức như muốn hòa tan cả người cô vào trong cơ thể mình, không bao giờ chia lìa nữa.

Triệu Lan Hương ôm chặt cơ thể cứng đờ của anh, ngón tay thăm dò cởi cúc áo anh ra, thổi một hơi vào tai Hạ Tùng Bách.

“Lần này có thể giữ lại.”

Những lời này giống như mưa xuân tưới mát lý trí khô cằn vì trắng đêm chưa ngủ của Hạ Tùng Bách, kích thích khiến máu trong người anh đều dâng lên.

Anh hung hăng nếm vị ngọt trên môi cô, ngồi trên sô pha hôn cô, đứng cạnh bàn hôn cô, vừa hôn vừa thăm dò vào trong quần áo Triệu Lan Hương, bàn tay đặt lên trên nơi nẩy nở đẫy đà của cô....

Cuối cùng anh không nhẫn nại được nữa, bế bổng cô lên đi đến chiếc giường duy nhất trong phòng, chậm rãi hôn từ môi cô xuống cổ, dùng hàm răng cởi quần áo cô ra.

Anh hùng hổ giống như muốn phát tiết hết phẫn nộ và ấm ức mấy năm nay vậy.

Anh dùng sức lột áo trên người cô xuống, gặm cắn ngọn núi tuyết trắng của cô sau lớp áo ngực mỏng manh, vùi đầu giữa ngực cô.

Triệu Lan Hương không nhịn được khẽ rên một tiếng.

Hạ Tùng Bách đã nhanh chóng cởi hết đồ của mình rồi, da thịt chạm vào nhau, nhiệt độ cơ thể nóng bỏng khiến cô gái trong ngực anh đỏ mặt, khẽ run rẩy.

Anh tầm than một tiếng, in lại dấu vết hồng hồng trên da thịt trắng như tuyết của cô.

“Anh muốn làm như vậy từ lâu rồi, muốn làm ngàn vạn lần...”

Anh cầm vật cứng rắn của mình, chậm rãi, gian nan xâm nhập vào trong cơ thể cô. Cảm giác mềm mại ấm áp bao quanh giống nước hồ xuân, khiến người ta hít thở không thông, kích thích như có dòng điện chạy dọc theo sống lưng, khiến anh thở hổn hển. Anh vừa nhẹ nhàng hôn từng giọt nước mắt chảy ra vì đau đớn trên mặt cô, vừa dỗ dành bảo cô thả lỏng, thả lỏng chút nữa, đừng căng thẳng như vậy.

……

Ánh trăng treo trên cao, một đêm sao trời thưa thớt, trong phòng tràn ngập sắc xuân.

Bẩy giờ sáng hôm sau, tiếng chuông báo thức vang lên, Hạ Tùng Bách mở đôi mắt nhập nhèm vẫn đang buồn ngủ, vươn một cánh tay rắn chắc ra khỏi ổ chăn, cầm lấy chén nước mật ong hôm qua còn chưa uống lên, uống một hơi cạn sạch.

Anh hôn lên mắt bạn gái mình: “Em là người phụ nữ của anh.”

“Còn anh là người đàn ông của em.”

Anh nhẹ nhàng đặt chén nước xuống bàn, lớn tiếng giống như tuyên thệ: “Anh đã nói rồi, chịu đựng được một năm, anh sẽ trở thành người đàn ông của em!”

Editor chỉ muốn nói: Anh Bách nhà tôi được ăn thịt rồi... hu hu hu, hạnh phúc quá!!!!

Bình Luận (0)
Comment