Triệu Lan Hương đang buồn ngủ đột nhiên bị tiếng kêu lớn này làm cho bừng tỉnh.
Cô xốc chăn lên, cả người vừa đau vừa nhức như bị xe tải cán qua, khiến cô khẽ rên một tiếng.
Nghĩ tới trận chiến kịch liệt tối qua, cô không nhịn được nhếch môi. Lão chồng già nhà cô khi còn trẻ khỏe mạnh, tràn đầy sức sống quá. Khiến cô suýt chút nữa ăn không tiêu, sắp bị anh ép khô toàn bộ sức lực.
Hạ Tùng Bách quay đầu sang, thì trông thấy Triệu Lan Hương đang híp mắt nhìn mình, anh tới gần hôn cô một cái.
Cả người tràn đầy sức lực lại lao về phía cô.
Người đã được nếm mùi ngon ngọt đúng là khác hẳn dáng vẻ ngây ngô trước đây. Anh bắt đầu hôn từ trán xuống, lưu luyến triền miên dần dần khiến nụ hôn vốn dĩ thuần khiết trở nên đầy mùi ái muội!
Hơi thở của anh bắt đầu hỗn loạn, dồn dập, đầu vùi vào trước ngực cô.
Lần này Triệu Lan Hương giơ chân lên đá anh xuống giường, khiến Hạ Tùng Bách sững sờ, nhưng rất nhanh anh đã leo lên, ôm chặt cô vào trong ngực.
Anh bá đạo nói: “Bây giờ em là người phụ nữ của anh rồi!”
Nói xong Hạ Tùng Bách bắt đầu choáng váng, ngã lăn xuống người Triệu Lan Hương.
Thấy cánh môi anh có chút trắng bệch, Triệu Lan Hương đưa tay lên chạm thử vào, sau đó nôn nóng vỗ mặt anh hỏi: “Anh làm sao vậy?”
Hạ Tùng Bách rên rỉ một tiếng, thở phì phò nói: “Hương Hương, anh sắp đói chết rồi.”
“Từ sáng hôm qua anh không ăn một hạt cơm nào, sau đó còn vội vàng mua vé đến đây tìm em...”
Triệu Lan Hương ngẫm nghĩ, từ hôm qua đến giờ Hạ Tùng Bách chưa ăn một hạt cơm nào, thế mà khi làm chuyện kia anh còn sinh long hoạt hổ được như vậy, hoàn toàn không giống người đói bụng.
Cô vỗ nhẹ vào mặt anh: “Anh nằm đây trước đã, để em đi nấu cháo cho anh.”
Hạ Tùng Bách da mặt dày ừ một tiếng, khung cảnh trong mơ này thật sự quá đẹp, đẹp đến mức khiến anh sa vào trong đó. Anh không biết hôm qua mọi chuyện đã xảy ra thế nào, sau đó kết thúc thế nào, chỉ biết rằng dục vọng ấp ủ trong lòng từ lâu đối với cô đã không kiềm chế được nữa, cuối cùng cũng bùng phát. Anh muốn giữ cô lại bên mình, muốn dùng hết thủ đoạn để giữ cô lại.
Hạ Tùng Bách yên lặng nhìn Triệu Lan Hương rời giường ngay trước mặt mình, mặc quần áo xong, cô còn vén quần áo lên chỉnh lại nội y, dáng vẻ quyến rũ ấy khiến anh khát khô cả cổ, cả người khô nóng.
Trước khi ra khỏi nhà Triệu Lan Hương vo gạo tẻ, bỏ vào nồi dùng lửa nhỏ chậm rãi hầm cháo, sau đó cô đến chợ bán thức ăn mua nguyên liệu tươi ngon nhất, cả quãng đường đi đi về về chỉ mất vài phút đồng hồ, rất nhanh cô đã quay lại.
Hạ Tùng Bách đang để ngực trần ngồi bên mép giường, ngón tay kẹp một điếu thuốc lá.
Ánh bình minh nhẹ nhàng chiếu vào phòng dừng lại trên người anh, anh đưa điêu thuốc lên miệng hút một hơi, động tác văn nhã như vậy khiến anh có thêm vài phần thanh tuấn tao nhã, anh lúc này hoàn toàn khác với anh điên cuồng ngày hôm qua, khiến Triệu Lan Hương không nhịn được nhìn thêm vài lần.
Cô vào trong phòng bếp, rửa sạch thịt heo, hành hoa, và tôm he, thái nhỏ thịt, lột vỏ tôm, rửa rau xanh, hành tây cắt miếng, gừng thái sợi.
Đầu tiên cô chiên hai quả trứng, sau đó cắt nhỏ bánh quẩy. Lúc này cháo trong nồi đã mềm đang sủi lăn tăn, hương gạo tẻ tràn ngập phòng bếp phiêu đãng ra ngoài. Cô căn chuẩn thời gian cho nguyên liệu nấu ăn vào nồi cháo theo đúng thứ tự, rất nhanh cháo nóng đã hầm chín thịt.
Hạ Tùng Bách nhìn cô gái đeo tạp dề màu hồng nhạt đang yên lặng rửa rau trong phòng bếp, trong lòng vô cùng ấp áp, anh không nhịn được bước đến ôm lấy cô từ phía sau.
Anh cất giọng khàn khàn, kiên định, nói: “Em là của anh.”
Câu nói này anh đã nói ba lần trong buổi sáng hôm nay rồi, giọng điệu cương quyết ấy giống như đang tự thuyết phục chính mình, cũng như đang thuyết phục cô, khiến trái tim Triệu Lan Hương ê ẩm, đau xót, bàn tay đang thả cá phiến xuống cũng run rẩy.
Hạ Tùng Bách nhẹ nhàng hôn cô, ôm chặt cô trong vòng tay khỏe mạnh ấm áp của mình.
Hai người đều vô cùng hưởng thụ bầu không khí yên tĩnh lại ấm áp này, không cần phải nói gì cả, chỉ ôm chặt lấy đối phương đã có thể mang lại cảm giác kiên định rồi.
Triệu Lan Hương tránh thoát khỏi cái ôm của anh, không nhịn được bật cười: “Buông em ra, cháo chín rồi.”
“Để em cho anh nếm thử món ngon đặc sản chỗ chúng em, cháo Thuyền Tử.”
Cô múc cháo ra ngoài, rắc hành thái, bánh quẩy, trứng thái sợi lên, bưng đến trước mặt Hạ Tùng Bách.
“Hôm qua anh không ăn gì cả ngày rồi, uống chút cháo đi.”
Hạ Tùng Bách nếm thử một miếng, gạo tẻ mềm ấm thơm nồng, kết hợp với các loại nguyên liệu nấu ăn tươi ngon khác, vô cùng mê người. Anh dùng muỗng múc mấy miếng cháo cho vào miệng, cá phiến vào miệng là tan, tôm bóc vỏ ngọt lành, là hương vị anh quen thuộc.
“Hóa ra đây là món cháo Thuyền Tử.”
“Anh nhớ rõ năm đó em nấu cháo cá lát, cũng là hương vị này, nhưng hôm nay còn ngon hơn một chút...”
Có điều hương vị năm đó càng khiến người ta hoài niệm hơn.
Thời đại bây giờ thật sự không giống trước đây nữa rồi, trước đây muốn ăn cá cũng rất khó khăn, sao có thể kiếm được nhiều nguyên liệu nấu ăn phong phú thế này. Món cháo hôm nay không chỉ có cá có tôm, còn có cả thịt và trứng, đầy đủ dinh dưỡng.
Hạ Tùng Bách ăn xong hai bát cháo, muốn ăn thêm bát nữa nhưng mà bị Triệu Lan Hương ngăn cản.
“Nghỉ một lát rồi ăn tiếp, cả ngày hôm qua anh không ăn gì cả, không nên ăn nhiều một lúc.”
Hạ Tùng Bách cầm tay cô lên hôn một cái, bây giờ anh đang rất vui vẻ, ngay cả tóc cô cũng muốn hôn, muốn hôn cô từ đầu đến chân, không bỏ sót chỗ nào cả.
“Ừ.” Anh đáp lời, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Triệu Lan Hương.
Sau đó anh móc tấm ảnh chụp trong túi ra, nói: “Hôm qua anh thấy nó dần dần phai mờ.”
“Chỉ trong chớp mắt, em đã biến mất khỏi tấm ảnh.”
Ánh mắt Hạ Tùng Bách nhìn cô chằm chằm, chỉ sợ giây tiếp theo cô cũng biến mất giống như vậy.
“Khi anh đưa ra quyến định sẽ đến tìm em, nó lại khôi phục bình thường.”
Triệu Lan Hương mỉm cười dùng chiếc muỗng khẽ quấy cháo cho nguội bớt, cô không nói lời nào, cũng không phủ nhận, dưới ánh mắt nóng rực như thiêu đốt của anh, yên lặng ăn hết bát cháo.
Anh nói câu nào, cô ậm ừ đáp lại câu đó.
“Năm 76 em đã biết tuy rằng đầu cơ trục lợi là không đúng, nhưng cũng không sai, bởi vì em biết sau này chính sách sẽ thay đổi, đúng không?”
Triệu Lan Hương ăn xong một con tôm bóc vỏ, hương thơm ngọt ngào tươi mới tràn ngập trong khoang miệng cô.
“Ừ.”
“Mùa xuân năm 77, em lao lực muốn anh đọc sách, thật ra không phải vì chê anh không có văn hóa, mà vì muốn anh thi đỗ đại học, đúng không?”
Câu hỏi của anh tràn đầy bẫy rập, nhưng đã đến bước này rồi, Triệu Lan HƯơng chỉ có thể ậm ừ gật đầu.
“Ừ.”
“Trước đây bà nội rất có ý kiến với em, nhưng em lại vô cùng muốn đến gần bà ấy, là vì trước kia chưa từng gặp bà ấy, đúng không?”
Câu hỏi đầy tính thăm dò, muốn biết thêm nhiều tin tức khác của anh.
Cuối cùng ánh mắt anh nhìn cô chằm chằm, đầy tính xâm lược nhưng vẫn rất dịu dàng: “Năm 76 em tới nông thôn, thật ra là vì tìm anh đúng không?”
Trong miệng Triệu Lan Hương vẫn đang ngậm một con tôm đã bóc vỏ, cô hôn anh bịt miệng anh lại.
Hạ Tùng Bách dùng sức ôm chặt lấy cô, hận không thể đem hòa tan cô vào trong cốt nhục của mình, không bao giờ chia xa nữa.
“Mẹ kiếp! Sao ông đây lại yêu em thế này...”
Ngón tay anh tham lam thò vào trong vạt áo cô, dùng sức xoa bóp cặp tuyết lê mà anh yêu thích.
Hạ Tùng Bách thở dồn dập, nói: “Lần sau dám chạy nữa, đánh gãy chân.”
Thật ra càng nói, cảm giác không cam lòng, cảm giác bị vứt bỏ, ấm ức, tức giận đều đã tan ra, hôm qua anh đã được bồi thường rồi, còn giờ phút này anh đang hưởng thụ sự ngọt ngào của cô. Những thứ này đều thuộc về anh, lẽ ra nên thuộc về anh từ nhiều năm trước rồi.
Hạ Tùng Bách vỗ mông cô một cái, nói: “Được rồi, hôm nay tạm tha cho em.”
“Anh phải đi gặp bố mẹ vợ mình trước đã.”
Đôi mắt mê ly của Triệu Lan Hương mở ra, hai tay ôm chặt lấy eo, đầu dựa vào vai anh: “Để chiều rồi đi, bây giờ em không có chút sức lực nào.”
“Không ứng phó được với cha em.”
“Nếu để ông ấy biết anh đã làm chuyện này, chỉ sợ sẽ đánh gãy chân anh đấy.”
“Đánh gãy chân cũng không sợ, trời muốn mưa sẽ phải mữa, con gái lớn phải gả chồng, ông ấy không ngăn được.”
Hạ Tùng Bách không nhịn được cong môi cười, sau khi ăn cháo xong sắc môi tái nhợt của anh đã hồng hào trở lại, khuôn mặt đầy ý cười, ánh mắt anh cũng tỏa ra ánh sáng gợi cảm mê người. Giống như cơn gió xuân ấm áp say lòng, khiến người ta không nhịn được sa vào trong đó.
Hai năm qua anh đã gầy đi một chút, cũng văn nhã hơn một chút, và ổn trọng tự tin hơn rất nhiều.
Là dáng vẻ Triệu Lan Hương đã từng quen thuộc, sau đó lại phai nhạt.
Trong lòng cô bây giờ chỉ nhớ đến dáng vẻ quê mùa thô ráp của anh khi ở nông thôn, nhớ cơ bắp rắn chắc, cường tráng của tuổi thanh niên, nhớ cả mùi mồ hôi của anh.
Nhớ anh tự ti không có chí tiến thủ khiến cô đau lòng, nhớ anh cần củ, thật thà, chăm chỉ khiến cô rung động, kính nể.
Đêm đến anh sẽ đạp chiếc xe phượng hoàng, lạch cạch trong đêm đen, đi con đường mà anh đã lựa chọn, đổ máu đổ mồ hôi cũng không lùi bước...
Triệu Lan Hương vuốt ve bàn tay đã từng thô ráp đang dần dần mềm mại của anh, giữa khớp ngón trỏ có một vết chai rất dày, là do việc cầm bút lâu ngày tạo nên. Xem ra tuy rằng anh đã thay đổi công việc, nhưng vẫn cần cù cố gắng
vươn lên như cũ, không để mất phẩm chất ngày xưa.
Lòng bàn tay anh rất đầy đặn, tay vừa dài vừa lớn, bàn tay có thể nắm trọn cả chân cô.
Cặp lông mày sắc như kiếm, hàng mi dày rậm, tràn đầy hương vị đàn ông. Đuôi mắt khẽ nhách lên, dáng vẻ thâm sâu như một khối ngọc thạch phủ đầy bụi trần, cần người ta mài giũa, sau khi bắt anh nếm trải tất cả thống khổ dày vò sẽ lộ ra con người ưu tú bên trong.
Hai năm sau, khi gặp lại Hạ Tùng Bách, trong lòng Triệu Lan Hương vừa ấm áp, vừa cảm khái.
Cô không nhịn được thở dài: “Bách Ca Nhi tốt quá!”
Hạ Tùng Bách chuyên chú hôn lên vành tai cô, trầm giọng nói: “Biết anh tốt em còn không mau giữ lại, giấu trong nhà đi?”
Nói xong, anh lại nổi giận: “Anh không tới tìm em có phải em cũng không dự định đến tìm anh đúng không? Cái đồ nhẫn tâm này.”
Vì sao ảnh chụp lại phai màu, Hạ Tùng Bách còn hiểu rõ hơn cô.
Hôm ấy khi trời tuyết bay tán loạn, vất vả lắm anh mới nhìn thấy được tấm ảnh chụp đầy kỳ niệm, nhớ lại những ký ức trước kia, đột nhiên anh phát hiện ra hình ảnh của cô bắt đầu phai màu, chỉ còn lại anh lẻ loi một mình, trong khoảnh khắc ấy, Hạ Tùng Bách vừa chấn động vừa bi thương.
Cô đã không cần anh nữa rồi, ngay cả ảnh chụp cũng không muốn để lại cho anh.
Có điều rất nhanh Hạ Tùng Bách đã lấy lại lý trí, sau đó anh nghe được bài hát kia...
Hạ Tùng Bách hung hăng bắt nạt bạn gái mình, hỏi cô: “Hôm qua cảm giác thế nào?”
“Anh có lợi hại không?”
Cô và anh đều nhớ đến nụ hôn sau khi làm xong bài thi năm 77, khi đó anh kích động ôm lấy chăn, ngây thơ giống cậu bé mới lớn vừa nếm thử điều kỳ diệu, bị kích thích tơi bời, bị cô cười nhạo.
Cô ngọt ngào hôn anh: “Bách Ca Nhi hôn rất giỏi, khiến em rất thoải mái, rất hạnh phúc.”
“Anh thế nào, em đều thích.”
Cho dù là người đàn ông dịu dàng trưởng thành từng trải qua tang thương, hay là người thanh niên chân thành tha thiết đang dần dần trưởng thành, đều là người cô yêu sâu đậm nhất.
Tình cảm ấy không liên quan đến thời đại, cũng không liên quan đến tuổi tác.
Anh hai mươi tuổi sẽ đạp xe đưa cô đi hóng gió, dùng hết sức lực, mồ hôi và máu để tích cóp tiền lấy vợ, ngây ngô xúc động lại có một trái tim chân thành.
Anh bốn mươi tuổi, mỗi ngày sẽ tặng cô một bó hoa, cẩn thận che chờ cô, cho cô dịu dàng và lãng mạn, tuy rằng thiếu đi cảm xúc mãnh liệt của tuổi trẻ, nhưng lại trưởng thành vững chãi khiến người ta yên tâm.
Triệu Lan Hương cảm thấy mình vô cùng may mắn, sau khi trải qua anh dịu dàng, lại được nhận tình cảm mãnh liệt của anh.
Cô nhìn thẳng vào Hạ Tùng Bách, nghiêm túc nói: “Em yêu anh.”