Triệu Lan Hương nói ngọt cũng không thể thay đổi điều gì.
Hạ Tùng Bách vỗ mông cô, trầm giọng hung ác nói: “Nếu em còn tiếp tục thế này, thì chiều nay đừng mong đi gặp cha em được.”
“Vậy thì để mai...”
Lời còn chưa nói hết, hai tay anh đã ôm chặt lấy bạn gái mình, nhanh chóng bế cô về giường.
Triệu Lan Hương vội vàng vỗ cho anh một cái: “Đồ đáng ghét này, em còn đau đấy……”
Khóe môi Hạ Tùng Bách đè xuống, anh đặt cô vào trong ổ chăn mềm mại, nhẹ nhàng vén tóc cho cô, nói: “Chỉ muốn em nghỉ ngơi cho tốt thôi mà, em nghĩ cái gì thế?”
Tuy rằng da mặt Triệu Lan Hương đủ dày, giống như trâu già gặm cỏ non, nhưng vẫn bị Hạ Tùng Bách làm cho xấu hổ.
Lão chồng già nhà cô phiên bản trẻ tuổi, cho dù là sức mạnh hay thể lực đều vô cùng tốt, giống như chiếc mô tơ nhỏ chạy bạch bạch bạch không ngừng không nghỉ vậy, lăn lộn cô đến mức khiến “Quân vương không thể lên triều”. nếu không phải vì cả ngày anh chưa có thứ gì bỏ vào bụng quá đáng thương, cô tuyệt đối sẽ không ra ngoài mua thức ăn.
Chỉ muốn nằm ngủ bất động trên giường cả một ngày.
Nghe thấy thế, Triệu Lan Hương kéo tấm chăn mềm lên, yên tâm nhám mắt lại, vui vẻ thoải mái giống con cá nhỏ về với dòng nước trong.
Hạ Tùng Bách cũng cởi áo khoác ra, vén chăn lên chui vào, ôm chặt lấy cô, cùng cô ngủ chung một giường. Anh nhắm mắt lại, giọng nói trầm thấp tràn đầy mơ ước, giống như đang nghĩ lại.
“Anh từng mơ thấy cảnh này rất nhiều lần rồi.”
Triệu Lan Hương nghiêng đầu sang, thấy hai hàng mi của anh khẽ rung động, cô hỏi: “Cũng từng mộng tinh sao?”
Đang chìm đắm trong bầu không khí thuần khiết của mình, Hạ Tùng Bách không kịp phòng ngừa đột nhiên bị sặc nước miếng.
Tiểu lưu manh này, dám nói lời như vậy ngay trước mặt anh, cô không muốn ngủ yên sao?
“Nghe có vẻ như em rất có hứng thú nhỉ?”
Triệu Lan Hương lắc đầu, thề thốt phủ nhận: “Không có không có, ngủ đi, không hàn huyên nữa.”
Nhưng Hạ Tùng Bách lại nói tiếp: “Bức ảnh kia khiến anh rất chấn động.”
Giọng anh giống như rơi vào mê sảng: “Anh không biết vì sao đột nhiên em lại biến mất khỏi ảnh chụp, sau đó vì sao em lại quay về.”
“Em… Sau này em còn biến mất nữa không?”
Nói tới đây Hạ Tùng Bách cẩn thận hỏi.
Nhìn dáng vẻ nhăn mày sốt sắng của anh, Triệu Lan Hương nằm thẳng thoải mái sung sướng, cũng bắt đầu suy nghĩ miên man.
Vì sao lại biến mất nhỉ?
Nhớ tới chuyện mình trọng sinh, cô nghĩ nguyên nhân rất đơn giản, đời trước trong khoảng thời gian này bọn họ chưa gặp nhau, vốn dĩ không nên tương ngộ ở thời điểm này, cô rời khỏi Hạ Tùng Bách, cắt đứt liên hệ giữa hai người, có khả năng là do thế giới này đang cố gắng quay lại quỹ đạo an đầu.
Những vật phẩm, những dấu vết thuộc về cô trong tay anh sẽ dần dần biến mất, ký ức của anh về cô cũng dần dần bị lau sạch.
Có lẽ sau đó tất cả sẽ lần nữa quay về quỹ đạo đời trước, trong những năm tháng thanh xuân của anh không có dấu chân cô, cô cũng không quen anh ngay từ đầu.
Triệu Lan Hương cảm thấy logic này rất hợp lý. Có điều cô sẽ không nói ra dọa Hạ Tùng Bách.
Cô chần chừ một lát, mặt dày nói: “Chắc anh quá nhớ em, nên xuất hiện ảo giác.”
Sau đó còn cười nói thêm: “Có phải anh nghĩ nhiều hay không, sao đột nhiên em lại biến mất được?”
Hai tay Hạ Tùng Bách ôm chặt lấy cô, trầm mặc một lúc lâu mới nói: “Có lẽ thế.”
Triệu Lan Hương ngẩng đầu hôn anh.
Một lúc sau Hạ Tùng Bách không nhịn được, lại hỏi: “Anh với em... Trước kia là quan hệ gì?”
Triệu Lan Hương nhẹ nhàng nói: “Vợ chồng.”
Hạ Tùng Bách ra dấu Ok, giống hệt với kỳ vọng và suy nghĩ của anh, cũng làm anh vừa lòng không muốn hỏi nữa. Hạ Tùng Bách ôm cô thật chặt, hôn thật sâu, hôn đến mức hơi thở cả hai đều hỗn loạn, mới rời khỏi môi cô.
Hạ Tùng Bách vỗ vỗ mông bạn gái mình, kiêu ngạo nói: “Không khác so với những gì anh nghĩ, quả nhiên ánh mắt ông đây không thành vấn đề.”
Từ ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy cô, Hạ Tùng Bách đã cảm thấy cô rất tốt, khiến trái tim anh đập dồn dập, ngay cả nhìn cô cũng không dám.
Đàn ông có bản lĩnh, nhất định phải cưới được một cô vợ như vậy mới gọi là uy phong.
Đáng tiếc anh không có bản lĩnh, lại là tên du côn lưu manh, ngay cả đáp lời cũng không dám, lúc đi ngang qua người cô cũng không dám nhìn thêm một cái. Một câu nói của cô cũng có thể khiến trái tim anh ngứa ngáy khó chịu, hận không thể ra sau núi chạy như điên một vòng.
Cô gái tốt như vậy, đáng tiếc không phải người anh có thể mơ ước, cho nên anh không dám nghĩ, cũng không dám tới gần.
Khi người khác nhắc đến cô, thi thoảng Hạ Tùng Bách sẽ yên lặng suy nghĩ một chút, trong đầu hiện lên giọng nói và khuôn mặt cô, cũng chán ghét người khác nhắc đến cô.
Khi Triệu Lan Hương đưa ra yêu cầu muốn đến nhà anh ở, Hạ Tùng Bách cảm thấy đầu óc choáng váng, cảm thấy có lẽ vận may của mình đã hao hết ở chỗ này, hoàn thành mơ ước không có khả năng trở thành hiện thực của anh.
Nhưng bây giờ anh đã biết, cô xuống nông thôn là vì mình.
Nghĩ thông suốt tất cả mọi chuyện, tâm trạng Hạ Tùng Bách rất thoải mái, ôm bạn gái thơm mềm của mình đi vào giấc ngủ.
……
Ngày hôm sau, Triệu Lan Hương tinh thần sảng khoái mặc một chiếc áo khoác bằng vải nỉ mới tinh vào, màu đỏ thẫm càng tôn lên làn da trắng nõn của cô. Cô nhìn mình trong gương vừa lòng gật đầu, khuôn mặt hồng hào như bôi phấn.
Quả nhiên sau khi hài hòa về phương diện nào đó, cả người từ trong ra ngoài đều tản ra hương vị không giống bình thường. Làn da cũng sáng lên không ít.
Cô nhìn qua người trông thấy Hạ Tùng Bách không thuần thục lắm dùng dao cạo lông chân của cô để cạo râu, không nhịn được bật cười.
Cô lấy con dao trong tay anh, nói: “Anh ngồi xổm xuống đây, để em làm giúp anh.”
Qua một đêm, dường như râu dưới cằm anh đã mọc ra không ít, nhọn nhọn xanh xanh, cảm xúc khi chạm vào ráp ráp. Triệu Lan Hương cúi đầu xuống hôn một cái, sau đó mới cạo râu cho anh.
Khuôn mặt anh góc cạnh tuấn lãng, xương quai hàm rất đẹp, có thêm chút râu nhìn già hơn chút tuổi, nhưng lại mang theo hương vị đàn ông mạnh mẽ.
Sau khi cạo râu xong, lộ ra cái cằm trơn bóng đầy tinh thần phấn chấn của tuổi trẻ, vô cùng quyến rũ.
Ánh mắt đen nhánh của anh sáng quắc nhìn chằm chằm vào cô.
“Xong!” Triệu Lan Hương hoàn thành nốt một dao cuối cùng, nói.
Hạ Tùng Bách không nhịn được kéo cô ngồi xuống, cởi bỏ váy của cô ra, sau đó là tất chân... Cuối cùng đâm xuyên vào trong cơ thể cô.
Đột nhiên không đề phòng bị anh lấp đầy, Triệu Lan Hương kinh hô một tiếng, ôm lấy cổ anh.
“Anh, anh nổi điên cái gì thế.”
“Đợi lát nữa…… Còn phải đi gặp cha mẹ em.”
Hạ Tùng Bách hàm hồ hôn cô, không biết xấu hổ dỗ dành:
“Yên tâm, buổi sáng sẽ nhanh thôi. Không lâu như vậy đâu…… Một tiếng là đủ rồi, ai bảo em nhìn anh như vậy, còn cạo râu cho anh nữa.”
Triệu Lan Hương nghẹn họng, bị bắt ôm lấy cổ anh, mặt chôn trên vai Hạ Tùng Bahcs, hưởng thụ một lần lực lượng đói khát của thanh niên trẻ tuổi, vừa quẫn bách vừa kích thích...
Cô nhìn nắng sớm mờ mờ bên ngoài cửa sổ, không nhịn được cảm thán: Tuổi trẻ tốt thật, cả người đều tràn đầy tinh lực dùng mãi không hết.
……
Mưa gió ngừng lại, Hạ Tùng Bách thỏa mãn hôn lên đôi mắt ướt át của bạn gái mình.
Anh nhặt tất chân của cô lên, nhíu mày.
“Tuy rằng mùa đông ở thành phố G không lạnh lắm, nhưng cũng không thể chỉ mang tất chân được, thay quần đi.”
Nói xong anh bắt đầu tìm quần áo cho cô thay.
Trước khi xuất phát, Hạ Tùng Bách đến cửa hàng bách hóa mua một chút quà gặp mặt, đợi khi hai người vội vàng đi đến nhà họ Triệu, đã gần mười giờ rồi,
Triệu Vĩnh Khánh đang ngồi trong nhà đọc báo, vừa đọc báo của mình vừa nhìn chằm chằm đứa con trai nhỏ đang làm bài tập.
Thi thoảng ông lại thúc giục con trai: “Đã làm xong chưa?”
“Sao làm lâu như vậy? Cha còn phải đến nhà xưởng làm việc.”
Tiểu Hổ Tử đã lớn thêm ba tuổi, năm nay vừa vào lớp hai, đang khổ sở cúi đầu vào sự nghiệp cộng trừ nhân chia.
Cậu ấm ức mặt đỏ bừng nói: “Con đâu cần cha xem con làm bài tập.”
“Cha mau đi làm đi.”
Triệu Vĩnh Khánh đang định rút thước gỗ ra đánh cho con trai một trần, thì tiếng chuông cửa vang lên.
Giữa đông đúng vào kỳ nghỉ của trường học, Phùng Liên cũng đang ở nhà không phải đi làm, bà ra mở cửa.
“Nữu Nữu ăn sáng…” Chữ “Chưa” kia còn chưa kịp nói ra, đã nghẹn lại trong cổ.
Phùng Liên nhìn cậu thanh niên quen mắt sau lưng con gái mình, vui mừng nói.
“A, là cậu à?”
“Lâu rồi không gặp, mau vào nhà ngồi đi.”
Phùng Liên hoàn toàn không thể tưởng tượng được người thanh niên này dùng thân phận gì đến đây ngày hôm nay, chỉ nghĩ rằng anh lại đến thành phố G để mua vắc-xin phòng bệnh.
Khi bà rửa sạch một rổ trái cây mang ra ngoài, thì thấy con gái đang ngoan ngoãn ngồi cạnh bàn trà, còn chồng bà thì đang đen mặt dạy dỗ con trai: “Chỗ này viết sai rồi, trang trước cũng viết sai.”
Tiểu Hổ Tử thật sự bị cha ruột ngược sắp khóc rồi, cậu bé nói: “Đề này là cha chép sai cho con, đề chính xác ở bên dưới.”
Triệu Vĩnh Khánh nghẹn lời, hít sâu một hơi, cứng rắn nói: “A, đề bài sai mà không biết nói sao?”
Phùng Liên đang định quát chồng mình, không ngờ ánh mắt vừa đảo qua, bà đã nhìn thấy đống hộp quà đỏ thẫm đặt trên bàn uống nước.
Bà kinh ngạc nhìn lướt qua Hạ Tùng Bách, lại nhìn con gái mình.
Triệu Lan Hương ho khan một tiếng nói: “Mẹ mau tới đây, ăn chiếc kẹo, anh Bách mua cho mẹ kẹo tốt cho cổ họng đấy.”
“Nghe nói mẹ giảng bài hàng năm, cổ họng không tốt, nên cố ý mua.”
Hạ Tùng Bách lập tức gật đầu, vô cùng thành thật hàm súc nói: “Dì mau tới đây ngồi xuống đi, cháu gọt trái cây xong rồi.”
Vừa nói anh vừa quen tay bóc hai quả bưởi Sa Điền ra, lột sạch vỏ. Kỹ thuật lột vỏ bưởi của anh đã thuần thục từ nhiều năm về trước rồi, lột vỏ sạch sẽ không bị nát múi bưởi bên trong chút nào, nhìn múi bưởi vừa gọn gàng vừa ngon mắt.
Phùng Liên nhìn hai mắt tỏa sáng của con gái, lại nhìn cậu thanh niên anh tuấn văn nhã kia, sau đó ngồi xuống, bóc một cái kẹo nhuận họng ra ăn.
Hạ Tùng Bách lột vỏ bưởi xong, lại mời mẹ vợ nhấm nháp.
Anh nói: “Trước đó cháu không để Lan Hương nói trước với chú thím là do cháu không tốt.”
“Nghe Lan Hương nói thím thích uống trà, cháu cố ý mua vài cân trà đến đây tặng cho thím, lúc rảnh rỗi thím có thể pha một ấm, biết chú thích uống rượu, cháu mua cho chú một bình Mao Đài, mời chú nếm thử.”
Nhìn dáng vẻ thành khẩn còn có chút sợ sệt của Hạ Tùng Bách, Triệu Vĩnh Khánh càng nhìn càng tức giận.
Ông hừ một tiếng qua lỗ mũi, hơi thở nặng nề hơn.
Tiểu Hổ Tử làm bài tập xong, bỏ bút xuống, sung sướng chạy tới cầm hai múi bưởi lên ăn, nói: “Anh Bách, anh đến rồi.”
“Anh đã hứa sẽ dạy em làm súng cao su, mà chưa dạy đâu.”
Cậu bé đặt mông ngồi xuống xen vào giữa Triệu Lan Hương và Hạ Tùng Bách, đầu dựa vào vai chị gái mình, nháy ắt một cái nhìn chằm chằm vào Hạ Tùng Bách, trong đôi mắt đen nhánh ấy chứa đầy sức sống.
Hạ Tùng Bách lập tức cảm thấy lòng mình ấm áp.
Không ngờ đã qua ba năm rồi, cậu bé này vẫn nhớ anh, nhớ rõ lời hứa hẹn trước kia anh thuận miệng nói. Tết âm lịch năm 77 anh chỉ đến đây chơi với cậu bé vài lần thôi. Nên nói cậu bé thông minh tinh ranh hay nên nói cậu bé ngu ngốc mới đúng đây, năm đó cậu bé mới mấy tuổi mà trí nhớ đã tốt như vậy rồi?
Hạ Tùng Bách gật đầu: “Ừ, dạy em, dạy cho em hết.”
“Còn cả bóng đá, bóng bàn nữa, nếu em muốn chơi, anh cũng dạy em.”
Tiểu Hổ Tử thật sự quá vui mừng, trong trường học còn chưa dạy mấy môn này đâu, cậu rất thích đá bóng, nhưng cha ruột lại chỉ chơi với cậu có vài lần, còn mang vẻ mặt vô cùng ghét bỏ...
Nhớ tới dáng vẻ trung thực của Hạ Tùng Bách vài năm trước khi đến nhà mình năm đó, còn lấy cớ mượn sách đến nhà ông ăn cơm, kết quả mới qua vài năm lại được con gái dẫn về nhà, Triệu Vĩnh Khánh nghĩ hóa ra không phải trung thực mà là giả vờ trung thực.
Triệu Vĩnh Khánh không nói gì, chỉ cười nhìn Hạ Tùng Bách.
Hạ Tùng Bách căng da đầu nói tiếp: “Cháu nghe Lan Hương nói, chú rất hiểu biết về ngọc thạch, cháu có một miếng ngọc, nhờ chú xem giúp cháu được không?”
Nói xong anh móc miếng ngọc bội bảo mệnh phúc vận mà bà nội bảo anh mang trên người ra, là một miếng nhọc nhỏ bóng loáng, chát ngọc trong sáng như một giọt nước lưu động, thế nước cực tốt giống như pha lên, liếc qua một cái đã có thể khiến người ta tĩnh tâm...
Triệu Vĩnh Khánh quay đầu lại, khi tầm mắt khinh thường đảo qua miếng ngọc bội kia, ánh mắt ông lập tức thay đổi.
Bây giờ không phải mấy năm quản lý nghiêm ngặt về đồ cổ, bảo vật do tổ tông truyền xuống xinh đẹp có nội hàm như vậy, Triệu Vĩnh Khánh rất hiếm lạ, lập tức bị nó thu hút đắm chìm trong đó. Khi cải cách mới mở ra, giá cả ngọc thạch không quý giá, cho nên ông góp nhặt được rất nhiều.
Nhưng từ trước đến giờ chưa bao giờ nhìn thấy một miếng ngọc nào giống như miếng ngọc trong tay Hạ Tùng Bách, khiến người ta không rời được mắt.
Hạ Tùng Bách mỉm cười đặt miếng ngọc bội vào trong tay Triệu Vĩnh Khánh.
Phùng Liên không nhịn được cười, nói: “Nếu đã tới rồi, thì lát nữa ở lại ăn bữa cơm trưa.”
Tuy rằng chồng bà tỏ ra rất bài xích người con rể mới tới nhà này, nhưng là người làm mẹ, bà cần phải hiểu chuyện, đặt biệt khi nhìn thấy ánh mắt hạnh phúc đắm chìm trong tình yêu của con gái, Phùng Liên sẽ không gây khó dễ cho người thanh niên này.
Vì thế Hạ Tùng Bách vừa tiếp tục tận dụng cơ hội nói chuyện phiếm với Phùng Liên, vừa xin lỗi Triệu Vĩnh Khánh..
Anh nói: “Chú, cháu sẽ đối xử tốt với Lan Hương.”
Phùng Liên lặng lẽ hỏi thăm Hạ Tùng Bách, hỏi thăm thu nhập của anh hiện giờ thế nào... Vẫn tiếp tục làm nghề chăn nuôi gia súc của đại đội à? Người trong nhà thế nào? Có mấy người...
Hạ Tùng Bách tránh nặng tìm nhẹ giới thiệu về tình hình gia đình mình: “Năm đầu tiên khôi phục thi đại học, cháu đăng ký dự thi, bây giờ đang là sinh viên trường đại học T, còn một năm nữa mới tốt nghiệp.”
“Năm kia hưởng ứng quốc gia kêu gọi tự chủ gây dựng sự nghiệp, cháu mở một nhà xưởng vật liệu xây dựng ở thành phố B, bây giờ đang chuẩn bị mở một công ty kiến trúc. Sau này sẽ không để Lan Hương theo cháu chịu khổ. Còn nhà cháu thì, cha mẹ mất sớm, trong nhà có bà nội đã già, một người chị gái và một cô em gái. Bọn họ đều là người dễ ở trung, trước kia Lan Hương ở nông thôn đã quen biết họ rồi.”
Phùng Liên lập tức nhớ ra, năm đó cậu thanh niên này nói có bà nội từng du học nước ngoài, lúc ấy bà đã kinh sợ, bây giờ nhìn lại, cách ăn nó nhã nhặn, đứng đắn của thanh niên trước mắt quả nhiên là xuất thân từ gia đình trí thức có khác, khí chất đã dung nhập trong xương cốt không dễ gì xóa đi được.
Cho dù tình hình năm đó ác liệt thế nào, dựa vào cố gắng hôm nay cũng hết khổ rồi.
Đột nhiên bà cảm thán một câu: “Cháu cũng không dễ dàng.”
Trong lòng Triệu Vĩnh Khánh vẫn còn khó chịu, nhưng ông cũng hiểu không phải mình khó chịu với người mà khó chịu về việc này. Nếu con gái ông dẫn người đàn ông khác về, ông cũng bắt bẻ, nhìn không vừa mắt như vậy thôi.
Ông buồn bực nói: “Lát nữa ở lại ăn bữa cơm.”