Triệu Vĩnh Khánh nói như vậy kỳ thật cũng không phải tán thành Hạ Tùng Bách, mà là muốn sai anh làm chút việc, có sức lao động ở đây không cần thì lãng phí, nếu Hạ Tùng Bách lộ ra một chút biểu cảm không bằng lòng nào, Triệu Vĩnh Khánh sẽ lập tức ném anh ra khỏi cửa.
Đến giờ nấu cơm, Phùng Liên mang ấm nước rap ha một ấm trà, còn Triệu Lan Hương thì tự giác ra ngoài mua đồ về nấu cơm. Triệu Vĩnh Khánh thấy thế kéo tay con gái mình lại, cười tủm tỉm nói với Hạ Tùng Bách: “Trong khoảng thời gian này, Nữu Nữu bận nhiều việc rất mệt mỏi.”
“Cháu ra ngoài mua chút đồ ăn về giúp con bé đi.”
Hạ Tùng Bách gật đầu liên tục: “Vâng.”
Dừng một chút anh nói với bạn gái mình: “Lan Hương, em cứ ngồi đó uống trà trò chuyện với dì đi.”
Nói xong anh rất tự giác đứng dậy ra khỏi nhà bố vợ mình, sau đó đi về phía chợ bán thức ăn. Anh cũng hiểu, hôm nay cha vợ muốn khảo nghiệm mình, nên anh cũng phải tỏ thái độ.
Làm việc nhiều một chút, tranh thủ cơ hội làm ông ấy hài lòng. Bây giờ cũng đúng lúc Hạ Tùng Bách đang thiếu cơ hội thể hiện, anh hận không thể ôm hết mọi việc vào người, để cha vợ nhanh chóng cho anh cưới Triệu Lan Hương về nhà.
Nhớ đến lần trước khi tới nhà họ Triệu, anh phải che che giấu giấu tìm lý do mới dám tới, làm khách đến nhà không có lý do quang minh chính đại giúp bạn gái làm việc, thể hiện bản thân, chỉ có thể dùng ánh mắt trông mong nhìn bạn gái rửa rau nấu cơm, sau khi ăn xong lại thu dọn bát đũa. Bây giờ cuối cùng anh cũng có cơ hội rồi, mấy năm yêu đương lén lút đã qua, sắp nghẹn chết anh rồi.
Triệu Lan Hương muốn đi cùng anh, lại bị Triệu Vĩnh Khánh đen mặt giữ lại.
Ông ấy nói: “Sao hả? Đi mua đồ ăn thôi cậu ta cũng ấm ức à?” Bảo con ngồi xuống đó thì con cứ ngồi đi.
Triệu Lan Hương đành phải ngồi xuống, uống trà với Phùng Liên, cô nâng chiếc ly nhỏ bằng sứ lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.
Hương vị trà Bích Loa Xuân thấm vào đầu lưỡi, ban đầu có chút đắng chát, sau đó là cảm giác ngọt lành. Hương vị tuyệt vời ấy khiến Phùng Liên phải tán thưởng một câu: “Chọn quà tặng đúng là không tồi.”
“Đứa nhỏ này có lòng.”
Sau khi Hạ Tùng Bách ra khỏi nhà, Triệu Vĩnh Khánh vờ như không quan tâm bỏ miếng ngọc bội trong tay xuống, dáng vẻ giống như không thèm để ý chút nào, ngay cả liếc mắt nhìn một cái thôi ông ấy cũng không nhìn. Ông sợ sau khi nhìn rồi lại đau lòng. Ông hiểu được miếng ngọc này là phỉ thúy, là loại phỉ thúy tốt nhất, trong niên đại này phí thúy cũng cực kỳ quý hiếm. Nhưng nếu muốn dùng một miếng ngọc phỉ thúy ấy để lấy lòng ông, thì đúng là nghĩ nhiều rồi!
Triệu Vĩnh Khánh đóng cửa lại, xụ mặt bắt đầu dạy dỗ con gái: “Cho con xuống nông thôn mài giũa, không phải cho con xuống đó tìm bạn trai.”
Triệu Lan Hương khiêm tốn lắng nghe cha ruột dạy dỗ, cô gật đầu liên tục: “Cha dạy đúng lắm.”
“Chẳng qua là duyên phận đến, muốn ngăn cũng không được, bạn trai con đã nói, yêu đương không vì mục đích kết hôn đều là chơi lưu manh.”
Trước khi sắc mặt Triệu Vĩnh Khánh đen hơn trước đó, cô vội vàng bổ sung:
“Khi con ở nông thôn, ít nhiều gì cũng nhờ anh ấy giúp đỡ, anh ấy thường xuyên làm việc nhà nông giúp con, nếu không sao ăn tết cha mẹ có thể trông thấy được con gái da non thịt mềm của mình chứ, chắc chắc đã đen thành than đá từ lâu rồi.”
Tiểu Hổ Tử phì cười một tiếng.
Triệu Vĩnh Khánh tức giận trừng mắt nhìn vợ mình, đột nhiên ông nhớ tới chuyện ba năm trước, vợ ông nhờ Hạ Tùng Bách chăm sóc con gái, kết quả chính là chắp tay dâng cải thìa ông tỉ mỉ nuôi lớn cho heo gặm.
Phùng Liên ho khan một tiếng.
Hình như nỗi oan này đúng là do bà thật, nhưng bà không muốn nhận: “Nếu anh ghét bỏ bạn trai con bé mang tới, thì trước đây sao còn nhẫn tâm đồng ý cho con bé xuống nông thôn?”
Hai vợ chồng bắt đầu tranh cãi, lúc ấy Hạ Tùng Bách cũng xách theo một giỏ đồ ăn về nhà.
Tiếng cãi cọ của hai vợ chồng lập tức im bặt.
Triệu Vĩnh Khánh không tức giận nữa, hỏi: “Cháu có biết nấu cơm
không?”
“Hôm nay chú mặt dày nhờ cháu nấu một bữa cơm cho nhà chú nếm thử được chứ?”
Thấy sắc mặt không tốt lắm của cha vợ, Hạ Tùng Bách cảm thấy không thể nào hiểu nổi, anh vừa mới ra ngoài có một lát, sao hình như cảm xúc của cha vợ càng tệ hơn thế nhỉ?
Triệu Lan Hương nói với cha mình: “Đâu có ai khó xử người khác như thế.”
Triệu Vĩnh Khánh cười ha hả: “Cha làm khó cậu ta sao?”
“Nấu một bữa cơm cũng không phải chuyện gì khó đâu nhỉ? Chỉ một bữa cơm cũng không nấu được còn lấy vợ làm gì? Năm đó nếu cha là người ngũ cốc không phân biệt được, con với mẹ con đều chết đói rồi.
Lời này đúng là không sai, Triệu Lan Hương thật sự không dám nghĩ lại những ngày tháng ăn cơm mẹ ruột mình nấu. Hai mươi năm qua nếu không phải có tình huống gì đặc biệt, ngày thường đều do cha cô nấu cơm.
Bởi vì Phùng Liên cực kỳ không khéo tay, đồ ăn làm ra không thiếu dầu thì thiếu muối, chuyện cháy đen xảy ra như cơm bữa. Trong niên đại thiếu thốn vật chất này, Triệu Vĩnh Khánh là người cực kỳ xót lương thực, cho nên rất ít khi để vợ mình nấu cơm, ông bắt đầu xuống bếp từ khi đó, quanh đi quẩn lại cũng nấu được hai mươi năm rồi.
Đột nhiên Triệu Lan Hương cảm thấy áp lực Hạ Tùng Bách phải chịu hơi lớn, đồng thời cũng hâm mộ mẹ mình. Cô nhớ rõ những năm tháng khi mình còn nhỏ được cha cõng trên lưng dần dần lớn lên. Khi ấy Phùng Liên vừa mới có việc làm, bận rộn đứng lớp soạn bài từ sớm đến tối, căn bản không bớt ra được chút thời gian nào để chăm sóc cô. So sánh ra thì, cha ruột cô không có tiếng tăm gì, chỉ ngồi bàn giấy ở ngân hàng lại có nhiều thời gian hơn. Mỗi ngày đi làm ông ấy sẽ mang theo vài bình sữa, ôm cả con gái đi làm theo.
Nhớ lại chuyện cũ, Triệu Lan Hương rất cảm động, cũng rất biết ơn cha mình.
Cô cười tủm tỉm nói: “Cha tuyệt vời nhất, bao nhiêu năm qua vất vả cho cha rồi.”
“Bách Ca Nhi nên học tập cha nhiều hơn.”
Cứ như vậy, dưới sự đồng thuận nhất trí của người nhà, Hạ Tùng Bách mang theo áp lực lớn xách một miếng xương sườn, một con gà, một rổ rau xanh vào phòng bếp.
Triệu Lan Hương hơi lo lắng liếc mắt nhìn Hạ Tùng Bách một cái, chỉ thấy Hạ Tùng Bách cong môi cười, dùng tay làm dấu “OK” với cô.
Nhận được ánh mắt “Cứ yên tâm” của anh, Triệu Lan Hương nhẹ nhàng thở ra.