Thập Niên 70 Bạch Phú Mỹ ( Dịch Full )

Chương 153 - Chương 153. Em Về Rồi À

Chương 153. Em về rồi à Chương 153. Em về rồi à

Hạ Tùng Bách đi vào phòng bếp, buộc chặt tạp dề, đun một nồi nước nóng, bắt đầu động thủ xử lý gà, cắt tiết nhổ lông mổ bụng, sau đó bỏ gà vào nồi hầm vừa nấu vừa hớt bỏ bớt váng dầu. Nấu qua nước ấm, sau đó ngâm vào nước lạnh đều có kỹ xảo cả, làm như vậy chất thịt sẽ trở nên ngọt mà ròn dai hơn.

Kỹ thuật thái rau của anh từ trước đến nay vẫn luôn không tồi, chặt thịt gà thành từng miếng hoàn chỉnh không phải việc khó, sau khi chặt ra còn có thể xếp lại lên đĩa thành hình đẹp mắt. Chuyện này có lẽ là lợi ích sau vài năm làm công việc mổ heo của anh, tay cầm dao không lóng ngóng chút nào.

Triệu Lan Hương không yên tâm lắm, vì thế còn cố ý tới phòng bếp liếc mắt nhìn một cái, cảnh tượng cô nhìn thấy chính là..

Người dàn ông đang xếp miếng thịt gà cuối cùng lên đĩa, hai bàn tay anh dính đầy dầu mỡ, vẻ mặt lại cực kỳ nghiêm túc chuyên chú, dưới bàn tay anh từng miếng thịt gà được xếp gọn lại với nhau, da gà màu vàng óng ả, thịt trắng như tuyết, tạo thành một con gà hoàn chỉnh. Chiếc tạp dề buộc trên eo anh, dáng người cao lớn lộ ra vài phần nghiêm túc, nhìn rất thành thạo.

Anh lau tay vào tạp dề, lại bắt đầu thái hành tỏi rau thơm làm nước chấm, nước tương sôi lên nổi bong bóng trong nồi, anh nhanh chóng đổ các nguyên liệu đã phối trí trước đó vào...

Suốt cả quá trình đều không hề binh hoảng mã loạn như cô suy nghĩ, mà như nước chảy mây trôi, khiến người ta cảm thấy cảnh đẹp ý vui.

Nếu không phải đang ở chỗ cha mẹ, mà là ở địa bàn của cô, Triệu Lan Hương đã xông lên hôn anh vài cái rồi.

Giỏi lắm, không khiến cô mất mặt.

Triệu Lan Hương vừa lòng quay về phòng khách ngồi xuống ghế sô pha, xé một múi bưởi ra ăn, hương bưởi ngọt ngào chảy vào miệng, khiến trái tim dường như cũng dính mật ngọt.

Chuẩn bị đến giờ cơm trưa, Hạ Tùng Bách cũng đã bưng lên bốn món ăn một món canh mình nấu.

Triệu Vĩnh Khánh cố gắng chọn xương trong trứng, nhìn thấy Hạ Tùng Bách mang đồ ăn lên, ông miễn cưỡng nói một câu: “Tạm được.”

Hạ Tùng Bách hé môi nở nụ cười, lộ ra hàm răng trắng tinh.

“Nghe Lan Hương nói chú dì thích ăn gà, đây là gà Thanh Viễn, chú dì nếm thử xem.”

Anh chọn mua loại gà Thanh Viên ngon nhất, da mỏng xương mềm, đám tiểu thương trong chợ đen gân cổ rao hàng nói “Gà Thanh Viễn đây... Vừa thơm vừa mềm... Gà Thanh Viễn chính tông đây.”

Tuy rằng hiện giờ đã không còn là nền kinh tế kế hoạch tập thể, nhưng cuộc sống của người dân vẫn chưa thoát ly được phiếu định mức, mua đồ vẫn cần phiếu định mức như cũ. Chợ đen chẳng những không đóng cửa, còn phát triển càng ngày càng mạnh hơn. Hạ Tùng Bách cũng chọn được con gà đặc sản ngon nhất ở đó.

Phùng Liên rất vừa lòng, không khỏi cười nói: “Mấy món này nấu rất không tồi, nhìn qua có vẻ ăn rất ngon.”

Anh há mồm ngậm miệng đều là “Lan Hương nói”, lời này làm lòng Phùng Liên dễ chịu hơn một chút. Nghe vào giống như khi hai đứa ở bên nhau thường xuyên nhắc đến bọn họ vậy. Dù sao bất kể người nào đột nhiên biết con gái mình có bạn trai, bạn trai còn tự mình tói cửa, cảm giác đều không dễ chịu lắm.

Phùng Liên kinh hách nhiều hơn kinh hỉ.

Triệu Vĩnh Khánh thì căn bản không kinh hỉ chút nào, nói là kinh giận còn không kém nhiều lắm.

Người nhà họ Triệu yên lạng nếm đồ ăn Hạ Tùng Bách nấu, Tiểu Hổ Tử được ăn món sườn heo chua ngọt mà cậu thích, chua chua ngọt ngọt, một mình cậu có thể ăn luôn non nửa đĩa. Xương sườn được tưới lên nước tương đỏ thẫm, còn rải hạt mè trắng lên chốc cực kỳ đẹp mắt. Tiểu Hổ Tử liếm nước sốt dính trên muỗng, chép miệng nói: “Món này chắc chắn là do chị dạy anh nấu.”

“Hương vị không khác nhau lắm.”

Triệu Lan Hương đang ăn cơm, tâm trạng có chút phức tạp, trong lòng cảm thấy chua xót, cô chưa bao giờ dạy Hạ Tùng Bách nấu ăn, chỉ sợ những thứ này đều là do chính anh tự sờ soạng học nấu.

Trước kia khi cô nấu cơm, anh ở bên cạnh nhóm bếp rửa rau.

Sau khi cô đi rồi, anh đã học được những món ăn sở trường cô hay nấu.

Triệu Lan Hương không nhịn được, vụng trộm lau khóe mắt một cái, cũng may mọi người đều chuyên chú ăn cơm, không để ý đến động tác của cô.

Một bữa ăn coi như chủ khách cùng vui, sau khi ăn no, Triệu Vĩnh Khánh thỏa mãn dùng tăm xỉa răng, thịt gà Thanh Viễn ăn rất ngon, chất thịt dai, ngọt, ông ăn rất nhiều.

Hạ Tùng Bách thu dọn bát đũa, rửa bát xong, anh thấy đến điểm dừng rồi lễ phép cáo lui.

Phùng Liên bảo con gái tiễn Hạ Tùng Bách.

Triệu Lan Hương kề vai anh đi ra ngoài đường cái, không nhịn được cảm thán: “Hôm nay anh Bách thể hiện tốt quá.”

Hạ Tùng Bách nghe xong cũng không nhịn được khẽ cong môi, anh nói: “Đương nhiên rồi.”

“Anh còn rất rất nhiều ưu điểm nữa, em còn chưa kịp xem đâu.”

Nghe thấy thế, Triệu Lan Hương buồn cười, cúi thấp đầu xuống, cong môi.

“Khi cha em bảo anh nấu cơm, em thật sự đã hoảng sợ.”

Hạ Tùng Bách bình tĩnh nói: “Sau này em không cần sợ nữa, chắc chắn anh sẽ làm tốt hơn cha vợ. Phải biết rằng, vợ ông ấy không biết nấu ăn, còn vợ anh chính là đầu bếp vô cùng lợi hại đó.”

Triệu Lan Hương bị những lời không biết xấu hổ này của anh trêu đùa bật cười.

Hạ Tùng Bách nắm tay bạn gái mình, giống như nhớ lại: “Thật đấy, từ khi em đi, anh đã dùng những thứ em để lại, học theo dáng vẻ của em khi đó, nấu ăn. Tuy rằng học không ra dáng vẻ gì, nhưng đều dùng nguyên liệu giống nhau, cách làm cũng giống nhau, chắc chắn sẽ có chút hương vị của em.”

Nấu ra hương vị của cô, chuyện này khiến Hạ Tùng Bách vừa vui vẻ vừa đau khổ.

Vài ngày khi cô vừa đi, anh nhóm lửa theo thói quen, đợi khi lửa cháy rồi trong nồi vẫn trống không, một mình anh làm hết việc của hai người. Chuyện này tạo cho anh cảm giác giống như cô vẫn ở đây, chưa từng rời khỏi anh, chỉ cần ra khỏi cửa thét to hai tiếng cô sẽ quay về ăn cơm.

Làm ra nàng hương vị, này lệnh Hạ Tùng Bách đã cao hứng lại khổ sở.

“Thầy Cố rất thích ăn cơm em nấu, thường xuyên thúc giục anh phải cố gắng học tập.”

Triệu Lan Hương ừ một tiếng, vui vẻ đi cùng anh dưới nắng mặt trời, bọn họ đến công viên tản bộ, nhìn từng nụ hoa mai hé mở trong gió lạnh, có đóa hoa trắng như tuyết cũng có đóa đỏ như máu, còn có màu hồng nhạt, đỏ thẫm không đồng nhất, khó để tượng tưởng ra khi hoa nợ rộ sẽ đẹp đến mức nào.

Triệu Lan Hương nói: “Đợi lần sau khi hoa mai trong công viên nở, em sẽ dẫn anh tới xem, đến lúc đó chắc chắn sẽ cực kỳ xinh đẹp.”

Trên môi Hạ Tùng Bách chứa đầy ý cười, giọng nói ấm áp xua tan cái lạnh mùa đông: “Được!”

Dừng một chút, anh nói tiếp: “Nhưng mà bây giờ em phải quay về rồi, về muộn quá, chú với dì sẽ có ý kiến với anh.”

Triệu Lan Hương xem đồng hồ một cái, đã sắp hai giờ rồi, cô gật đầu.

Hạ Tùng Bách lại đưa cô về nhà.

Về đến nhà cha mẹ, Triệu Lan Hương ngây người một buổi chiều mới về chỗ mình ở.

Hạ Tùng Bách đang tùy tiện mặc một chiếc áo lông màu đen hơi mỏng, để chân trần ngồi trên sàn nhà, cẩn thận xem sách của cô, xem tranh cô vẽ. Trong tay anh cũng cầm một đống bản nháp kiến trúc, giống như vừa kết thúc công việc mệt mỏi.

Nghe thấy tiếng khóa cửa kêu răng rắc, anh quay đầu nhìn bạn gái mình vừa bước vào nhà, trong ánh mắt chứa đầy ý cười.

“Em về rồi à.”

Bình Luận (0)
Comment