Anh buông sách ra, đứng dậy.
Triệu Lan Hương vô cùng vui vẻ cởi giày chạy tới, chỉ đeo tất chân nhảy vào trong lòng ngực anh.
Cô nói: “
Cô nói: “Bách Ca Nhi, mẹ em rất xem trọng anh!”
“Lại cố gắng thêm chút nữa, tết âm lịch sang năm là chúng ta có thể ở bên nhau rồi.”
Hạ Tùng Bách ôm lấy eo cô.
Lúc này anh và cô đều nhớ tới đêm tất niên đầu tiên bọn họ ở bên nhau, đáng tiếc khi ấy tai họa liên tiếp, niềm vui của năm mới cũng mờ nhạt. Hạ Tùng Bách vẫn luôn tiếc nuối, vì anh mà cô bị liên lụy, phải trải qua một lễ mừng năm mới lạnh lẽo như vậy. Nếu sang năm bọn họ có thể cùng nhau đón tết âm lịch, chắc chắn là chuyện rất tốt đẹp, cũng rất náo nhiệt. Chỉ cần nghĩ đến thôi, xương côt cả người Hạ Tùng Bách đều cảm thấy phấn chấn rồi.
Anh hôn lên môi cô, hàm hồ nói: “Cùng nhau về nhà đi.”
“Bà nội, chị cả, và Tam Nha đều rất nhớ em.”
“Nhìn thấy em, chắc chán sẽ bị dọa nhảy dựng lên.”
Triệu Lan Hương buông lỏng đôi tay đang ôm cổ anh ra, chậm rãi hỏi: “Mọi người không trách em sao?”
“Em không sợ anh trách em, ngược lại sợ người nhà anh, có phải có chút...”
Hạ Tùng Bách vỗ mông vểnh của cô một cái, xoa bóp một phen, hung tợn nói: “Lẫn lộn đầu đuôi không?”
Anh hỏi cô.
Dưới cái nhìn chăm chú của anh, Triệu Lan Hương không nhịn được mặt đỏ lên.
Mấy năm qua cô không dám nghĩ đến chuyện này, hoặc là nên nói từ ngày đưa ra quyết định, cô đã làm tổn thương anh rồi.
Nhưng cô biết, người kiêu ngạo như anh, tuyệt đối không cho phép cô hi sinh bản thân đổi lại bình an, thuận lợi cho anh. Anh còn quá yếu, không có cách nào cạnh tranh công bằng với Tưởng Kiến Quân.
Con người ai cũng có nhược điểm, Tưởng Kiến Quân nắm được nhược điểm có thể uy hiếp cô, cô cũng có cách có thể trị được anh ta. Cô không hi vọng nhìn thấy dáng vẻ khúm núm của anh trước mặt Tưởng Kiến Quân, càng không hy vọng anh trộn lẫn vào chuyện ân oán duyên phận giữa cô và anh ta. Ân oán đời trước không nên do Hạ Tùng Bách đời này thừa nhận.
Nếu cô nói cho Hạ Tùng Bách tất cả mọi chuyện, nhất định anh sẽ không đồng ý để cô ra đi.
Cho nên cô lựa chọn không từ mà biệt, dùng thời gian bốn năm Tưởng Kiến Quân yêu cầu, để anh ta hoàn toàn nhận rõ hiện thực.
Thời gian bốn năm đã qua hơn nửa rồi, còn nhanh hơn so với cô dự đoán, Tưởng Kiến Quân đã buông tha cô rồi.
Ánh mắt Hạ Tùng Bách sâu không thấy đáy, anh cúi đầu chạm vào đầu cô: “Nói đi...”
“Em đang nghĩ gì thế?”
Triệu Lan Hương dùng sức hôn Hạ Tùng Bách, ngăn chặn lời dò hỏi từ khóe miệng anh.
Một lúc lâu sau, cô thở hổn hển nói với Hạ Tùng Bách: “Còn hỏi nữa, cẩn thận em hôn anh đấy.”
Hạ Tùng Bách nghẹn lời.
Anh hỏi lại: “Lợi hại như vậy sao?”
“Trước kia em luôn dùng lời này để uy hiếp anh, nhưng mà bây giờ đã khác xưa rồi, anh hận không thể ép em hôn anh nhiều thêm vài cái, hôn bù lại mấy năm qua... Đến đây nào...”
Trong đôi mắt đen nhánh của anh chứa đầy ý cười, đầu lưỡi khẽ liếm cánh môi còn lưu lại hơi thở của cô. Anh khẽ hé đôi môi mỏng hình cung gợi cảm, lộ ra hàm răng trắng tinh, tràn đầy hương vị đàn ông.
Triệu Lan Hương vội vàng xin tha.
Hạ Tùng Bách ôm chặt cô một lát, sau đó bất ngờ buông tha cho cô.
Anh chỉnh lại quần áo cho Triệu Lan Hương, giống như đã biến thành chàng trai nghèo nhát gan, khắc chế mấy năm trước, bình tĩnh nói: “Để em vẻ vang gả cho anh, anh tạm thời buông tha cho em.”
“Chuyện xấu này làm nhiều, sẽ xảy ra chuyện.”
Triệu Lan Hương không thể xấu hổ nói với Hạ Tùng Bách, trên đời này còn một thứ gọi là bao cao su, cô gật đầu nói: “Không sai, anh vẫn nhanh chóng cố gắng thu phục cha em trước đi.”
“Tranh thủ kết hôn sớm một chút!”
“Em muốn sinh cho Bách Ca Nhi một thằng nhóc béo tròn...”
Cô nhẹ giọng nỉ non, trong cặp mắt cong cong ấy chứa đầy hạnh phúc, khiến người ta cảm thấy lộng lẫy sáng ngời như lạc vào dải ngân hà. Một cái chớp mắt của cô, có thể soi sáng lòng người khác.
Nghe thấy thế, mặt Hạ Tùng Bách đỏ bừng lên, yết hầu khô khốc, giống như sắp bốc hỏa.
Sau khi ngơ ngẩn một lúc không nói gì, Hạ Tùng Bách mới nở một nụ cười tủm tỉm: “Thật sự muốn sinh?”
Triệu Lan Hương dùng sức gật đầu, từ mùa thu năm 82 chính phủ đã bắt đầu ban hành kế hoạch hóa gia đình, bây giờ mang thai còn có thể sinh được hai đứa.
Nếu muộn thì không thể nữa rồi!
Nhưng nghĩ một lát, cô lại cảm thấy có thể sinh được một đứa đã là phúc phận trời ban, đủ để cô thỏa mãn rồi. Một đứa cũng rất tốt, nếu cô có thể sinh con sớm, cô còn có thể làm một bà mẹ trẻ tuổi.
Bao nhiêu năm qua, trong lòng cô vẫn luôn cảm thấy thiếu thốn thứ gì đó, giống như bệnh nan y ăn sâu bén rễ, dường như chỉ có con cái mới có thể chữa khỏi, chỉ cần nghĩ đến hai chữ ấy thôi, Triệu Lan Hương đã cảm thấy hạnh phúc như muốn bay lên rồi.
Giây phút này Hạ Tùng Bách thật sự con mẹ nó muốn ném cô gái này lên giường, cho cô một đứa trẻ.
Nhưng anh cố nhịn xuống, cố đè nén ngọn núi lửa đang phun trào trong lòng mình, nặng nề ho khan một tiếng.
“Ngày mai anh lại đi lấy lòng cha vợ.”
“Tranh thủ sớm ngày đính hôn rồi quay về thành phố B.”