Vì thế, từ ngày hôm sau, ngày nào dưới mí mắt Triệu Vĩnh Khánh cũng có bóng hình cậu thanh niên khiến người ta chán ghét kia lắc lư qua lại.
Khi ông đến xưởng may xem dây chuyền sản xuất, Hạ Tùng Bách ở bên, nói: “Quản lý trong nhà xưởng quá thô ráp, dễ dẫn tới các bộ phận không phối hợp nhuần nhuyễn, giảm năng suất. Nếu chú có thể nâng cao lưu trình quản lý, đề ra tiêu chuẩn quản chế thống nhất với công nhân, như vậy sau này quản lý sẽ càng dễ dàng hơn, chú cũng không cần tự mình làm mọi chuyện nữa.”
Triệu Vĩnh Khánh không để ý đến anh, lại đi đến nơi khác.
Hạ Tùng Bách khen cha vợ cẩn trọng, làm việc có phong phạm. Là tấm gương điển hình gây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng, loại khen ngợi trong kinh doanh này, khiến Triệu Vĩnh Khánh không nhịn được trong lòng lâng lâng.
Sau đó Hạ Tùng Bách lại đưa ra kiến nghị: “Nếu như mỗi ngày cho thêm số liệu phân tích vào báo cáo, hiệu suất sẽ cao hơn một chút. Mỗi ngày chỉ đưa ra khẩu hiệu xuông, rất dễ khiến công nhân chậm trễ...”
Triệu Vĩnh Khánh vẫn không đáp lời, nhưng trong lòng đã bắt đầu không nhịn được nhìn thẳng vào người thanh niên này.
Trong thành phố G, nhà xưởng lớn lớn bé bé nhiều như lông trâu, cho nên ban đầu ông không để tâm lắm đến xưởng vật liệu xây dựng ở thành phố B mà Hạ Tùng Bách nhắc đến, ông thầm nghĩ có lẽ ở nơi ông không nhìn thấy, nhà xưởng uy phong trong miệng anh thật ra chỉ là căn phòng rách nát cộng thêm vài người công nhân thì sao?
Bây giờ ông đã thay đổi ý nghĩ rồi.
Hạ Tùng Bách đi theo Triệu Vĩnh Khánh đến nhà xưởng cả ngày, sau đó Triệu Vĩnh Khánh mới chủ động hỏi Hạ Tùng Bách học chuyên ngành gì trong trường, sau khi tốt nghiệp định làm gì.
Hai người bọn họ ăn cơm vịt sấy ở tiệm cơm quốc doanh, Hạ Tùng Bách ăn vô cùng ngon miệng, khen món ăn vừa thơm vừa ngon.
Triệu Vĩnh Khánh đắc ý liếc mắt nhìn Hạ Tùng Bách một cái: “Thật ra món vịt quay trong cửa tiệm “Tùng Lan” của nữu nữu càng ngon hơn.”
Hạ Tùng Bách đang nhai cơm, miệng lập tức cứng đờ: “Tùng Lan?”
Sau khi Triệu Vĩnh Khánh biết tên Hạ Tùng Bách, đối với tên cửa hàng trước đây ông luôn cảm thấy có nội hàm kia, ông vô cùng buồn bực chán ghét.
Ông thờ ơ nói: “Nó với mẹ nó giống hệt nhau, đều là đồ ngu ngốc.”
Hạ Tùng Bách không biết cảm xúc trong lòng mình lúc này thế nào, chỉ một bữa cơm trưa đơn giản mà thôi, đột nhiên anh lại rất muốn gặp bạn gái mình, muốn chính miệng nói cho cô biết, nhà xưởng của anh tên là “Hương Bách”. Nó là kết tinh tình yêu của hai người, khi anh không có tiền, khi anh khốn cùng thất vọng, không có bản lĩnh cưới cô, anh đã từng hy vọng bắt đầu cất bước từ nhà xưởng này, tranh giành thiên hạ một phen, đợi sau khi trở thành người trên người sẽ cướp cô về.
Bây giờ anh chưa biến thành “Người trên người”, đã không nhịn được cúi đầu tới tìm cô trước.
Hạ Tùng Bách nuốt nốt miếng thịt vịt trong miệng, bình tĩnh buông đũa xuống, nói.
“Cháu cũng như vậy, xin chú tin tưởng cháu, cháu cũng rất yêu cô ấy.”
……
Mùa đông năm 1981, Triệu Lan Hương và Hạ Tùng Bách thuận lợi đính hôn, chọn ngày vào đúng tết Nguyên Đán.
Bởi vì chưa phải chính thức kết hôn, nên chỉ bày vài bàn tiệc ở nhà để người lớn hai bên gặp mặt nói chuyện.
Tuy rằng chân cẳng bà Lý không thuận tiện, vẫn bảo con rể cõng mình ngồi máy bay tới thành phố G, chị cả và em út cũng tới, ở nông thôn khi nhận được tin vui của Hạ Tùng Bách, bọn họ đều vô cùng vui mừng.
Bà Lý nhắc mãi: “Quả nhiên vẫn là cô gái họ Triệu kia.”
“Bách Ca Nhi vẫn luôn nhớ cô ấy!”
Chị cả mặc bộ quần áo tử tế nhất do chính tay mình may, kiểu áo Tôn Trung Sơn màu lam vừa chính quy cũng rất nghiêm túc, chị ấy cười tủm tỉm nắm chặt tay Triệu Lan Hương.
“Tốt quá, được gặp lại em rồi.” Dừng một chút, chị ấy nói tiếp: “Sau này chị phải đổi giọng gọi em là em dâu, chị biết, em có duyên phận với nhà chị... Nên là người cùng nhà, không chạy thoát được đâu.”
“Cuối cùng Bách Ca Nhi cũng hết khổ rồi, chị vui mừng thay cho hai đứa.”
Triệu Lan Hương kéo chị ấy đi uống rượu nho, còn ôm Thiết Đầu nhà chị ấy.
Cô cảm khải: “Năm đó thằng bé còn ngoan ngoãn ngốc trong bụng chị, chỉ trong nháy mắt đã có thể chạy nhảy nói chuyện rồi.”
Thiết Đầu hàm hồ gọi một tiếng: “Dì.”
Cậu bé giống hệt cha ruột mình, nhìn có vẻ thật thà, rất rắn chắc khỏe mạnh, nhưng đôi mắt lại sáng ngời xinh đẹp, giống chị cả.
Hạ Tùng Diệp đưa cho Triệu Lan Hương một cái phong bì, Triệu Lan Hương từ chối liên tục: “Chỉ là đính hôn thôi mà, tiền mừng đợi đến khi kết hôn rồi đưa!”
Hạ Tùng Diệp dỗi: “Đây là lễ hỏi bà nội cho em, em không xem thử sao?”
“Không nhiều đâu, bà ấy cũng không có nhiều tiền, chỉ tích cóp được chút lễ mỏng, lễ hỏi chân chính Bách Ca Nhi tích cóp cho em rồi, em phải tìm cậu ấy đòi nhé!”
Triệu Lan Hương ngước mắt nhìn về phía bà Lý, bà ấy hòa ái cười với cô một cái, ý bảo cô nhận lấy.
Triệu Lan Hương mở ra xem, bên trong là một tờ giấy mỏng đã có chút năm tháng, chất liệu giấy không khác tờ giấy năm đó Hạ Tùng Bách cầm đi đòi nợ, đều đã cũ nát rất dễ rách.
Bên trên chỉ có một dòng chữ ngay ngắn, rõ ràng bằng bút chì.
Cô mơ hồ đọc được: “Đi về phía Đông Bắc núi Ngưu Giác một trăm bước, dưới gốc cây hòe...”
Triệu Lan Hương lập tức vừa mừng vừa sợ, đây không phải là nơi năm đó cô đào ra đợc hộp gỗ có chứa khóa vàng của Bách Ca Nhi sao?
Đây… Đây đâu phải một tờ giấy nhẹ tựa lông hồng, mà là kho báu của nhà họ Hạ.
Vậy mà bà nội lại cho cô....
Triệu Lan Hương cảm giác trái tim mình lập tức đập nhanh hơn, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, sắp nắm không chặt tờ giấy kia.
Cô nhanh chóng chạy đến kéo Hạ Tùng Bách đang nói chuyện với người lớn ra, đi đến một góc khuất lén lút nói với anh: “Bà nội cho em kho báu mà ông nội với cha anh để lại!”
“Anh xem chuyện này có thích hợp không? Đồ quý trọng như vậy, sao lại dễ dàng cho em thế? Không sợ em cầm kho báu nhà anh chạy mất sao?”
Hạ Tùng Bách cũng không biết chuyện trong nhà còn kho báu, anh cúi đầu cẩn thận cầm tờ giấy lên, anh nhận ra được những chữ này, sau đó anh nhẹ nhàng bâng quơ cười nói: “Đã cho em rồi, thì em nhận đi.”
Trước đây anh còn cho rằng đó là đám cục đá rác rưởi không có giá trị, sau khi “Phá bốn cũ” diệt vong, những thứ đó dần dần trở nên đáng giá, nhưng cũng không thể coi là đồ vật quý trọng, cùng lắm chỉ là đồ cất trữ có chút nội hàm mà thôi. Khi còn nhỏ lắc tay phật châu còn bị anh tháo ra, làm bi để chơi, bà nội cũng không nói gì.
Hạ Tùng Bách không được cha mình dạy dỗ, tất nhiên không có tình cảm đặc biệt với chúng nó.
Anh cười nói: “Em cầm đổ tổ truyền nhà anh, còn chạy trốn, chẳng phải Hạ Tùng Bách anh rất vô dụng sao?”
Nói xong, anh vuốt ve khuôn mặt trắng nõn của bạn gái mình, hung ác nói: “Nhân lúc còn sớm, chết cái ý nghĩ ấy đi.”