Triệu Lan Hương ngọt ngào nói: “Em phải bảo quản cẩn thận, số bảo bối này đều là gia truyền có giá trị đồ, nên truyền xuống cho các thế hệ…”
Đời trước cô từng nghe lão chồng già nhà mình nói, anh phải bán đi mấy món đồ lớn mới kiếm được tiền vốn bắt đầu xây dựng sự nghiệp, hơn nữa anh còn bán trong năm tám chín chín mươi, khi đó tuy rằng đồ cổ có giá, nhưng giá cả lại chưa đến mức trên trời. Chuyển sang thế kỷ 21, giá trị củ đồ cổ đã tăng cao chóng mặt, sau này anh bỏ ra giá cao gấp mấy chục lần, thậm chí mấy trăm lần giá gốc mới chuộc lại được số đồ gia truyền đã bán đi.
Triệu Lan Hương cảm thấy lúc này trong tay mình không phải là một tờ giấy nhẹ tựa lông hồng, mà là thiên kim nặng như ngọn núi.
Hạ Tùng Bách bật cười thành tiếng, anh ghé sát vào tai cô, nói: “Bà nội bảo với anh, bảo anh nhanh chóng đi lấy giấy kết hôn với em.”
“Sợ em lại chạy mất.”
Triệu Lan Hương không nhịn được trừng anh: “Bà nội thật sự nói như vậy?”
Hạ Tùng Bách gật đầu: “Không nói rõ như vậy, có điều anh cảm thấy bà có ý này... Bà đã chọn ra vài ngày thích hợp rồi, bảo chúng ta lấy giấy đăng ký kết hôn sớm một chút, qua đầu xuân dễ mở tiệc mừng.”
Nghĩ lại anh cảm thấy bà nội mình quá nóng vội, ngay cả đính hôn cũng tự mình tới, không chê vất vả.
Còn không phải vì muốn anh cưới vợ sớm một chút sao?
Lúc này anh thật sự nhờ phúc của bà nội, bà đang ngồi bên kia tích cực bàn bạc với cha mẹ vợ, tranh thủ phúc lợi cho anh.
Hạ Tùng Bách vừa cảm động vừa hổ thẹn, chuyện của mình lại bắt bà nội phải nhọc lòng như vậy, hai năm trước anh còn tự sa ngã đến mức khiến bà nội đau lòng.
Quả nhiên tiền lễ hỏi dày như vậy không phải lãng phí, bà nội đã tranh thủ được cơ hội để hai người kết hôn sớm một chút.
Triệu Lan Hương khẽ ho một tiếng: “Khó trách sắc mặt cha em lại khó coi như vậy, lấy giấy trứng nhận kết hôn sớm một chút cũng không sao cả, em vẫn chưa tốt nghiệp đại học, mấy năm nay vẫn có thể ở lại thành phố G, tương đương với vẫn còn ở nhà chưa gả ra ngoài, nhưng mà tổ chức đám cưới rồi lại khác, sớm quá sợ rằng trong chốc lát cha mẹ em sẽ không chấp nhận được.”
Trên mặt Hạ Tùng Bách trầm ngâm, giống như đang suy nghĩ chuyện gì đó, anh nói: “Anh sẽ dần dần chuyển công việc qua phía Nam, phát triển ở thành phố G cũng không tồi, nếu sau khi chúng ta kết hôn vẫn ở lại bên này, chú với dì sẽ còn do dự sao?”
Triệu Lan Hương nghe thấy thế, thật sự vui mừng khôn xiết.
Vậy mà Hạ Tùng Bách lại suy xét đến việc phát triển ở thành phố G, nếu như vậy, cô vẫn có thể thường xuyên đến thăm cha mẹ mình như cũ, nhà xưởng, cửa hàng của cô đều ở bên này, cũng không cần chuyển đi nữa. Cô cảm thấy nếu kèm theo điều kiện này, chắc hẳn cha mẹ cô sẽ nhả ra.
Dừng một chút, Hạ Tùng Bách lại tung ra đòn sát thủ: “Chẳng phải em nói muốn có con sớm sao?”
Triệu Lan Hương nói: “Bách Ca Nhi hiện giờ anh rất giống loại đàn ông hoa ngôn xảo ngữ.”
Hạ Tùng Bách đang “Mồi chài từng bước” nghe thấy thế lập tức nghẹn lời, trước kia người dỗ anh đồng ý xác định quan hệ chính là cô, bây giờ cuối cùng anh cũng phải nếm trải tư vị nghẹn lời này rồi.
Nhưng anh không nhụt chí chút nào, vẫn cố gắng không ngừng, nói tiếp: “Thiết Đầu nhà chị cả có đáng yêu không?”
“Bà nội nói, mấy năm nay bà còn khỏe mạnh còn đủ tinh lực để chăm sóc trẻ con, muộn thêm vài năm nữa khi ấy bà già cả mắt mờ rồi, không trông được nữa. Bà nội là người vừa đa tài đa nghệ vừa kiên nhẫn hiếm có, nếu như bỏ lõ, sau này em có hối hận cũng không...”
Nghe thấy thế, Triệu Lan Hương nhíu mày lại suy ngẫm, đúng là bà nội anh đã già thật rồi, tóc đều bạc trắng, tinh thần không bằng trước đây...
Cô nói: “Vậy thì đăng kỳ rồi tổ chức tiệc mừng sớm một chút đi.”
...
Triệu Vĩnh Khánh cảm thấy mùa đông năm này cực kỳ náo nhiệt, đột nhiên không kịp phòng ngừa con gái đã dắt bạn trai tới cửa, trong vòng một tuần bọn họ đã đăng ký kết hôn, đăng ký xong lại bày tiệc rượu.
Chuyện lớn cả đời người, vậy mà nhanh như hỏa tiễn vậy.
Triệu Vĩnh Khánh còn chưa kịp phản ứng, con gái đã trở thành con nhà người khác.
Khi chuẩn bị làm đám cưới cho con gái, ông không nhịn được cảm khái với Triệu Lan Hương: “Nữu Nữu trưởng thành rồi...”
“Cha cũng già rồi.”
Nghe thấy giọng nói buồn bã của ông, Triệu Lan Hương ngẩng đầu lên nhìn, thấy hai hàng tóc mai đã tấm tấm hoa râm, cánh mũi đột nhiên chua xót.
Cô nắm lấy tay cha ruột mình, nói: “Sao có thể già được, không già chút nào, cha còn có thể cõng Tiểu Hổ Tử chạy khắp đường lớn ngõ nhỏ.”
Triệu Vĩnh Khánh ngẫm lại thấy cũng đúng, ông quay đầu nhìn con trai mình, vẫn ở tuổi rớt nước mũi, cảm giác già nua trong lòng lập tức bị xua tan, ông gân cổ gọi to: “Hổ Tử, có đi đá bóng không?”
Tiểu Hổ Tử trong phòng nghe thấy thế, lập tức ôm quả bóng đá cũ nát của cậu chạy ra ngoài nhanh như một cơn lốc.
Sau đó Triệu Vĩnh Khánh đưa con trai đến bãi đất trống đá bóng.
Triệu Lan Hương chăm chú nhìn theo bóng dáng hai người, được Hạ Tùng Bách an ủi một trận.
Anh nói: “Cảm giác có cha mẹ tốt thật đấy, anh không nhớ rõ cha mẹ mình trông thế nào rồi... Nếu bọn họ còn sống, em có thể nhận được thêm hai bao lì xì kính trà rồi.”
Triệu Lan Hương nói: “Bây giờ cha mẹ em, cũng là cha mẹ anh, sau này anh cũng là người có cha mẹ…”
Hạ Tùng Bách cảm thấy như có một dòng nước ấm chảy qua lòng mình, anh không nhịn được nhếch môi, lộ ra hàm răng trắng tinh.
“Hôm nay miệng em ngọt quá.”
Anh kéo tay bạn gái mình, đến cục Dân Chính đăng ký kết hôn, lấy giấy hôn thú. Giấy hôn thú thời này là một tờ giấy khổ lớn màu đỏ, giống hai tờ giấy khen vậy, không có ảnh chụp chung của hai vợ chồng. Nhưng chính tờ giấy đơn sơ ấy, lại khiến cho hai người Hạ Tùng Bách và Triệu Lan Hương đều cảm thấy ấm áp.
Tháng giêng năm 1981, cuối cùng bọn họ cũng chính thức xác định quan hệ vợ chồng hợp pháp.
Hạ Tùng Bách vui vẻ giống cậu trai mới lớn vừa thực hiện được nguyện vọng nhiều năm của mình, anh bỏ giấy hôn thú ra xem lại mấy lần, cũng đọc to từng chữ trên đó vài lượt.
“Cần cù tiết kiệm.”
“Lan Hương, quốc gia khuyên chúng ta cần cù tiết kiệm đó!” “Lan Hương, quốc gia khuyên chúng ta cần cù tiết kiệm đó!”
Sau đó anh lại đọc tiếp câu thứ hai: “Kế hoạch hoá gia đình...”
Triệu Lan Hương gật đầu, trước mắt đúng là giai đoạn thi hành kế hoạch hoá gia đình, đợi đến năm 82 mới chính thức xác định là quốc sách, viết vào trong Hiến Pháp.
Hạ Tùng Bách cười nói: “Niên đại mới quả nhiên không giống trước đây, trước kia bên tai anh thường xuyên vang lên lời chủ tịch nói, nhiều người nhiều sức mạnh, bây giờ lại khuyên sinh ít nuôi dạy tốt.”
Anh đặt giấy hôn thú vào tay vợ mình: “Bây giờ yên tâm được rồi, đã có giấy đồng ý cho phép có em bé.”
Hạ Tùng Bách hận không thể ôm chặt cô vào lòng, chạy như bay về căn phòng ấm áp của bọn họ, gắn bó lẫn nhau, không muốn lãng phí một giây một phút nào nữa.
Nhưng bây giờ vẫn đang trên phố, da mặt của hai vợ chồng son đều vô cùng mỏng, đành thành thật ngoan ngoãn bắt xe về nhà.