Về đến nhà, Hạ Tùng Bách gấp không chờ nổi lấy chìa khóa trong túi xách vợ mình ra, mở cửa. Cừa còn chưa đóng lại, anh đã vội vàng ôm chặt vợ mình vào trong lòng.
Triệu Lan Hương xấu hổ đến mức giương mắt nhìn, thở dốc nói: “Đóng cửa...”
Hạ Tùng Bách nhấc chân dài của mình lên đạp một cái, cửa lập tức đóng lại.
Anh ngậm chặt môi Triệu Lan Hương, tay chân vụng về thong thả cởi quần áo hai người ra, mãi cho đến khi lột sạch, anh mới lấy ra đồ dùng tránh thai.
Anh xẻ mở vỏ bao, nhẹ nhàng nói: “Ừm... Tạm thời dùng cái này trước đã, lỡ như trúng thưởng cha sẽ giết anh mất.”
Triệu Lan Hương không thèm quan tâm, cô vươn tay ra nhẹ nhàng lướt qua bụng Hạ Tùng Bách, khiến cả người anh run lên, lập tức nhào tới.
...
Đêm dài miên man, bóng đêm vô cùng quyến rũ.
Sáng hôm sau hai người tỉnh lại, Hạ Tùng Bách đã nấu một nồi cháo thịt cho bạn gái vất vả một đêm của mình lấy lại sức.
Triệu Lan Hương cảm thán: “Lát nữa còn phải tổ chức tiệc mừng, thật quá hoài niệm cuộc sống kết hôn trước đây chỉ cần ăn một bữa cơm đơn giản con như xong chuyện.”
Triệu Vĩnh Khánh và Phùng Liên đều đã đồng ý cho bọn họ kết hôn hoả tốc, nhân lúc bà Lý còn đang ở thành phố G, hai người tính toán tổ chức tiệc mừng ở bên này luôn, sau đó về nông thôn lại tổ chức một lần nữa.
Nếu như vào hai năm trước, Triệu Vĩnh Khánh tuyệt đối không dám gây sự chú ý như vậy, nhưng mấy năm nay cuộc sống đã khác rất nhiều, gia đình giàu có cũng xuất hiện không ít, không còn ai khiếu nại chuyện tổ chức tiệc mừng linh đình là giai cấp tư sản hủ bại nữa.
Hiện giờ ông còn mở một công ty, kiếm được nhiều tiền, ông chỉ hận không thể tổ chức tiệc mừng cho con gái được vẻ vang thôi.
Cũng may Triệu Lan Hương ngăn cản ông ấy, hai vợ chồng thương lượng chỉ bày mười bàn tiệc ở “Tùng Lan”, mời họ hàng, bạn bè thân thích tới ăn một bữa là được rồi.
“Tùng Lan” chính là tiệm cơm đứng đầu thành phố G, rất có phogn cách, mở tiệc mừng ở đó cũng rất vẻ vang. Khi đầu bếp “Tùng Lan” đưa ra thực đơn cho buổi tiệc, Tam Nha và Tiểu Hổ Tử nhìn thấy đều rớt nước miếng.
Tên món ăn vừa dễ nghe, lại còn ngon nữa, ví dụ như: Hồng bào thiêm hỉ khánh, lương thần thiêm mỹ cảnh, bách niên giai hảo hợp, tâm tâm tương hỗ ấn, tình thâm song cao phi... Thật ra chính là heo sữa nướng, tôm hùm chưng tỏi nhuyễn, canh hạt sen, phật nhảy tường, vây cá hấp...
Đều là các món đồ ăn nổi tiếng không dễ mua được ở “Tùng Lan”, bởi vì giá cả nguyên liệu nấu ăn vô cùng cao nên ít người hỏi đến, Triệu Vĩnh Khánh cảm thấy nếu con gái không muốn phí tiền, vậy thì tiệc cưới phải làm sang trọng một chút.
Sau khi biết chuyện, Triệu Lan Hương cảm thấy có chút dở khóc dở cười, đời này Hạ Tùng Bách có thể xây dựng được sự nghiệp như đời trước hay không tạm thời chưa nói đến, nhưng cha ruột cô đã có xu thế trở thành nhà giàu mới nổi rồi. Trên người vẫn còn hơi thở vị than đá kia, vừa hào khí vừa có chút quê mùa.
Lần này bà Lý bảo cháu gái mang món đồ trước đây bà cất giữ lên.
Triệu Lan Hương được chị Hạ thần thần bí bí gọi vào trong phòng, cô hỏi: “Bà nội có điều gì dặn dò sao?”
Chị Hạ mở cái rương ra, từ từ lấy một bộ váy lụa đỏ như lửa đưa cho cô, màu đỏ rực lập tức khiến Triệu Lan Hương lóa mắt, miệng há hốc ra không nói nổi lời nào.
Cô không khỏi nín thở, lắp bắp: “Đây, đây là?”
Giọng nói khàn khàn của bà Lý chậm rãi vang lên: “Đây là áo cưới trước kia mẹ Bách Ca Nhi từng mặc, bây giờ bà để lại nó cho cháu, cháu có thích không?”
Triệu Lan Hương dùng sức gật đầu, mũ phượng khăn quàng vai trước mặt quá đẹp, châu ngọc đan xen, rực rỡ lấp lánh. Từng đóa tường vân tinh xảo mang đầy ý vị Trung Hoa cổ điển, là “Hồng thường hà bí bộ diêu quan, điền anh luy luy bội san san” chân chính.
Triệu Lan Hương kinh ngạc về vẻ mỹ lệ của nó, cô không biết năm đó phải mất bao nhiêu tiền tài, bao nhiêu thợ may ưu tú mới có thể làm ra nó, có những chỗ thêu cực kỳ xuất sắc thộ thêu phải mất cả một năm mới hoàn thành, từng hạt châu hạt ngọc được đính rất tinh tế, phú quý cao sang.
Tuy rằng bởi vì cất giữ đã nhiều năm, có chút phủ bụi trần, nhưng cẩn thận giặt tẩy một phen, vẫn giữ lại được vẻ mỹ lệ năm đó.
“Rất đẹp, đẹp đến mức cháu không dám mặc.”
“Bộ váy này quá quý trọng...” Triệu Lan Hương lẩm bẩm.
Bà Lý nói: “Nhận lấy đi, nếu mẹ ruột Bách Ca Nhi còn sống, chắc con bé cũng muốn nhìn thấy cháu dùng nó, cũng sẽ rất vui mừng.”
“Sau này hai vợ chồng các cháu đồng tâm hiệp lực cố gắng sống tốt là được rồi.”
Chị Hạ cũng cười tủm tỉm, nói: “Thử xem có vừa người không, nếu không vừa để chị sửa cho em.”
“Hiện giờ tay nghề của chị tốt cực kỳ.”
Lúc này chị ấy không nhịn được nhớ lại năm đó khi mình kết hôn, vì một bộ quần áo màu đỏ cũng không có, cả nhà đều sốt ruột, cuối cùng Triệu Lan Hương cười tủm tỉm đưa cho cô một chiếc áo đỏ, giải quyết nỗi lo lửa sém lông mày của mọi người.
Thoáng cái đã trôi qua nhiều năm như vậy rồi, bây giờ hai người lại đổi chỗ cho nhau.
Người đứng sau chuẩn bị váy cưới cho thanh niên trí thức Triệu lại là chị ấy, sửa sang váy cưới cũng là chị ấy.
Hạ Tùng Diệp cảm thấy thời gian giống như rất ăn ý, tiễn cô ấy đi lại đưa cô ấy về, để Hạ Tùng Diệp có cơ hội báo đáp ân tình năm đó.
Một lát sau, Triệu Lan Hương nhẹ nhàng nói: “Em ra nhé!”
Hạ Tùng Diệp đỡ Triệu Lan Hương ra ngoài, cô dâu mới mặc váy cưới vào vô cùng lóa mắt, giống như chiếu sáng cả căn phòng, trên mặt cô đầy ý cười, đôi mắt sáng ngời xinh đẹp, làn da trắng nõn được chiếc váy cưới màu đỏ tôn lên, diễm lệ động lòng người.