Thập Niên 70 Bạch Phú Mỹ ( Dịch Full )

Chương 158 - Chương 158. Đám Cưới

Chương 158. Đám cưới Chương 158. Đám cưới

Người có mặt trong phòng đều vô thức nín thở, có lẽ đều bị bộ váy cưới xinh đẹp châu quang lấp lánh kia làm cho kinh sợ, cũng có lẽ bị sắc đẹp của cô dâu mới cho bộ váy cưới hấp dẫn.

Triệu Lan Hương cũng vô thức ngẩng đầu ưỡn ngực, eo hóp chặt lại. Bộ váy cưới trên người cô bằng lụa tơ tằm, chất liệu rất hiếm thấy. Trên váy cưới thêu hoa văn cát tường, tiên hạc, hoa sen, đuôi phượng, biên bức, tường vân... rất hài hòa. Hai vạt áo vòng qua cổ Triệu Lan Hương, rủ xuống trước ngực, nhìn giống như áo choàng, phần đuôi được đính ngọc thạch rủ xuống, mỗi bước cô đi, từng chuỗi ngọc lay động, đẹp đẽ mà cao quý.

Chị cả còn định cho cô đội thử cả mũ phượng, nhưng vì còn chưa gắn chặt đồ trang sức trên tóc, mũ phượng lại cực nặng, khiến nó lung tay trên đầu như sắp đổ.

Trong khoảnh khắc khi đội lên, Triệu Lan Hương cảm thấy giống như cổ mình chùn xuống vài phân. Cô vô thức đưa tay lên đỡ mũ phượng. Mang thứ quý giá như vậy trên đầu, Triệu Lan Hương không dám thiếu cảnh giác sợ làm rơi hỏng mất.

Đúng lúc ấy Tam Nha cười hì hì kéo anh trai nhà mình tới xem náo nhiệt.

Hạ Tùng Bách từ ngoài cửa bước vào, nhìn thấy vợ mình đang đứng giữa nhà, hai mắt không nhịn được sâu hơn vài phần. Anh chìm vào giữa sắc đỏ như lửa, khóe miệng chậm rãi cong lên.

“Đang mặc thử váy cưới à?”

Anh bước đến, gỡ mũ phượng trên đỉnh đầu Triệu Lan Hương xuống, mỉm cười nói: “Ngày mai đi tìm thợ có tay nghể búi tóc lên cho em, bây giờ mang nó không thích hợp lắm.”

Mũ phượng vừa rời khỏi đầu, Triệu Lan Hương lập tức thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Cô vội vàng cảm ơn bà Lý: “Cảm ơn bà nội đã để lại nó cho cháu.”

“Chiếc mũ phượng khăn quàng vai này thật sự quá đẹp, mặc nó khi kết hôn, đời này đều cảm thấy đáng giá.”

Bà Lý khẽ cười một tiếng, nói: “Thích là được rồi.”

“Thôi, bà cũng mệt mỏi rồi, đôi vợ chồng son các cháu mang váy cưới về đi.”

Triệu Lan Hương ngọt ngào ôm lấy cánh tay bà Lý, mát xa bả vai, rồi xoa bóp chân cho bà.”

Cô nói: “Bà nội vất vả rồi.”

Ban đầu khi mới tiếp xúc, Triệu Lan Hương cảm thấy bà lão này rất khó ở chung, lạnh lùng khó có thể tiếp cận. Nhưng sau khi Hạ Tùng Bách kể cho Triệu Lan Hương nghe những gì bà nội từng gặp phải, cô không khỏi thương cho bà ấy. Dần dần chung đụng, cô phát hiện thật ra bà Lý là người ngoài lạnh trong nóng, trong ngoài tương phản rất đáng yêu.”

Bà ấy rất nghiêm túc, nhìn giống như không để ý đến chuyện gì, thật ra lại ghi tạc tất cả vào trong lòng. Chẳng qua vì chồng và con trai mất sớm mới khiến bà ấy nản lòng thoái chí, bây giờ nhìn thấy hy vọng về cuộc sống mới, bà bắt đầu dịu xuống, thi thoảng còn mỉm cười khiến trái tim người ta cảm thấy ấm áp.

Bà Lý thở dài, nói: “Tính tình cháu tốt thạt đấy, Bách Ca cũng phải giúp đỡ con bé nhé.”

“Nhưng mà... Giữa vợ chồng với nhau, quý ở thẳng thắn chân thành, quan trong nhất là phải hiểu cho đối phương, đặt mình vào hoàn cảnh của người khác để suy xét. Hy vọng đôi vợ chồng son các cháu có thể bền lâu, mỗi khi cãi nhau hãy nhớ đến những khó khăn năm đó, ở bên nhau nâng đỡ nhau cả đời.”

Đối mặt với lời dạy bảo trước hôn nhân của bà Lý, Triệu Lan Hương nghiêm túc gật đầu, ghi tạc trong lòng.

Cô cười nói: “Cảm ơn bà nội.”

Sau đó cô và chị cả cẩn thận thay váy cưới ra, sau đó mới đi theo Hạ Tùng Bách chào bà nội, ra về.

Trong giọng nói của Hạ Tùng Bách chứa đầy ý cười: “Anh sẽ không cãi nhau với em đâu.”

“Nếu sau này hai chúng ta cãi nhau, em nhớ phải hôn anh.”

“Lấp kín miệng anh, làm anh nói không nên lời. Em vừa hôn anh, đầu óc anh sẽ trống rỗng không còn nghĩ được chuyện gì nữa, chỉ muốn làm chuyện vui vẻ với em thôi.”

Nghe thấy lời này, gò má Triệu Lan Hương nóng lên, trái tim trong lồng ngực đập thình thịch. Tuy rằng cô đã từng được lão chồng già nhà cô dùng lời ngọt ngào tán tỉnh, lúc này vẫn bị câu nói vừa rồi của Hạ Tùng Bách làm cho xấu hổ.

“Làm chuyện vui vẻ gì? Anh đúng là... Không đứng đắn chút nào.”

Hạ Tùng Bách vui vẻ bật cười, anh mặt dày nắm lấy tay cô, mười ngón đan xen không còn kẽ hở.

“Ví dụ như tặng hoa cho em, cùng nhau đi dạo phố hóng gió, xem phim, cùng nhau nấu cơm... Rất nhiều, rất rất nhiều.”

Triệu Lan Hương lập tức không còn lời nào để nói.

...

Tháng giêng, vào đúng ngày mồng tám tháng chạp âm lịch, ngay đẹp để gả cưới, khai quang, nhập trạch, di tỉ, an giường...

Vừa lúc đã đăng ký kết hôn được vài ngày, ngày này lại là ngày tốt nhất trong cả tháng giêng, khắp nơi trong thành đều tản ra hơi thở ngày hội, quét tước gia trạch, mổ heo linh đình, ăn cháo mồng tám tháng chạp.

Trời còn chưa sáng hẳn, Triệu Lan Hương đã bị Phùng Liên kéo dậy khỏi giường, bởi vị phải mặc trang phục truyền thống kết hôn, Phùng Liên đã mời người đến búi tóc, sơ mặt, trang điểm cho con gái.

Khi chải tóc, nhìn con gái trổ mã duyên dáng yêu kiều, cảm xúc trong lòng Phùng Liên ngổn ngang trăm mối, vừa vui mừng lại có chút mất mát.

“Một chải chải đến tận cùng, không cần lo chuyện giàu sang phú quý.”

“Hai chải chải đến tận cùng, vô bệnh lại vô ưu.”

“Ba chải chải đến tận tùng, con cháu đầy đàn sống trường thọ.”

Hai bé hỉ đồng một nam một nữ đứng bên cạnh ra sức mà vỗ tay, cười hì hì. Một người phụ trách bê hộp thu quà mừng, một người phụ trách cầm hồng tú cầu. Hai bé hỉ đồng này là Phùng Liên lâm thời bắt làm việc, thật ra chính là Tiểu Hổ Tử và Tam Nha, ngày vui thế này cũng cho hai đứa trẻ cùng tham gia, dính chút không khí vui mừng.

Sau khi giờ lành tới, một chiếc ô tô chạy đến trước cửa nhà họ Triệu, đón cô dâu đến “Tùng Lan” tổ chức tiệc mừng.

Khi Triệu Lan Hương ra cửa, pháo nổ vang dội, suốt con đường rải đầy pháo hoa. Người thân nhà họ Triệu phát kẹo mừng và thuốc lá cho người vây xem, cả con đường đều náo nhiệt hẳn lên, khiến đám người đang yên phận ngồi nhà ăn cháo mồng tám tháng chạp cũng bị câu ra ngoài.

Bây giờ thì tốt rồi, nhà ai cũng biết Triệu Vĩnh Khánh gả con gái, chính là “Vạn nguyên hộ” đầu tiên ở khu phố này sau khi cải cách mở ra, Triệu Vĩnh khánh gả con gái.

Đám cưới này cực kỳ phô trương, xa hoa, là đám cưới náo nhiệt nhất mấy chục năm qua bọn họ từng thấy.

Hàng xóm láng giềng đều ồn ào hỏi thăm con rể nhà họ Triệu là người ở đâu, làm công việc gì, tiền lương mỗi tháng bao nhiêu. Kết quả biết đối phương là người xứ khác, ai nấy đều lập tức đấm ngực dậm chân, nước phù sa tốt như vậy mà bọn họ lại để chảy ra ruộng ngoài mất rồi.

Đám cưới của con gái nhà họ Triệu tổ chức ngay ở nhà hàng “Tùng Lan” nhanh chóng quật khởi trong thành phố G, ngoài cửa nhà hàng dán giấy đỏ thẫm viết bốn chữ vàng “Chúc mừng tân hôn”, tiếng pháo nổ vang bên tai mãi không dứt.

Triệu Lan Hương vừa bước xuống xe, thiếu chút nữa đã bị tràng cảnh phô trương do cha ruột mân mê ra dọa sợ, cô bảo ông ấy khiêm tốn một chút, kết quả ông ấy lại khoa trương đến mức này.

Buổi hôn lễ hôm đó, sau này đều khắc sâu trong hồi ức của các cụ già thời kỳ đó, không ít người khi nhớ lại ký ức đều nhắc đến nó.

Bình Luận (0)
Comment