Bởi vì hôm nay “Tùng Lan” tổ chức tiệc cưới, nên phát kẹo mừng miễn phí cho mọi người, một xe tràn đầy kẹo mừng, mỗi hộ phát một gói, phải phát rất lâu mới xong việc. Người qua đường gặp phải đám cưới đều rất vui vẻ, càng không phải nói đến những người cầm thiệp mời đến dự tiệc.
Cửa “Tùng Lan” chị chen chật như nêm cối, âm thanh náo nhiệt vang bên tai không dứt.
Từng món ngon mĩ vị phong phú được mang lên khiến người ta chảy nước miếng, hương rượu thơm nồng khiến người ta say mê.
Hạ Tùng Bách và Triệu Lan Hương đi kính rượu từng bàn một, khách đến tham gia đều bắt đầu động đũa như gió cuốn mây trôi, Hạ Tùng Bách đi theo Triệu Vĩnh Khánh uống rượu nói chuyện với bạn làm ăn của ông ấy, liên tiếp đề cập đến tương lai của thành thị vùng duyên hải. Nhân lúc mọi người nói chuyện hăng say, Hạ Tùng Bách âm thầm đổ bỏ được rất nhiều rượu.
Tuy tửu lượng của anh cao, nhưng chú rể mới lúc nào cũng bị mời rượu không ít, anh lại còn không có em trai em vợ cản rượu giúp, cậu em vợ nhà anh bây giờ vẫn còn là thằng nhóc vắt mũi chưa sạch.
Tiệc rượu tổ chức từ giữa trưa ăn uống thẳng tới tận tối, đợi đợt khách này ăn xong nhân viên phục vụ lại nhanh chóng quét dọn sạch sẽ, chuẩn bị nghênh đón khách khứa buổi tối. Các bạn học của Triệu Lan Hương cũng tới, có rất nhiều người lần đầu tiên biết được “Tùng Lan” là nhà hàng do cô mở. Chú rể mới vừa cao lớn vừa đẹp trai, khi nói chuyện với người làm ăn có uy tín danh dự trong thành phố cũng không kiêu ngạo không siểm nịnh, phong độ này đã thuyết phục được mọi người.
Tối hôm đó, Tưởng Lệ cũng tới, cô ấy đi cùng với Đường Thanh, trong bữa tiệc cô đưa quà tặng cho Triệu Lan Hương, còn tiền mừng thì đưa cho Hạ Tùng Bách.
Cô nói: “Không ngờ anh hành động nhanh như vậy.”
Tưởng Lệ còn định cảm khái chuyện khác, nhưng nhìn thấy nụ cười ngọt ngào tràn đầy hạnh phúc trên mặt hai vợ chồng, lời nói đã tới bên miệng lại nuốt xuống.
Cô ta trêu ghẹo: “Trước đây tôi còn nghĩ có khả năng chúng ta sẽ trở thành người một nhà, sau này tôi có thể quang minh chính đại tới Tùng Lan ăn chùa được rồi... Nào ngờ... Ai!” Sau đó cô ta quay sang nói với Hạ Tùng Bách: “Phải đối xử tốt với cô ấy đấy nhé.”
“Hai người có thể đi được đến ngày hôm nay, cô ấy rất không dễ dàng.”
Sau khi nói xong, Tưởng Lệ chọn một vị trí ngồi xuống, cô ta nhìn Đường Thanh trong biển người, ánh mắt anh ta đang nhìn chằm chằm vào người cô dâu. Cô ta quay đầu lại, gắp miếng heo sữa nướng có tên “Hồng Bào Thiêm Hỉ Khánh” lên, món này làm cô ta nhớ tới bữa cơm với thịt ba chỉ nướng trong căn phòng chứa củi vừa tối vừa rách nát năm đó Triệu Lan Hương làm.
Thịt heo thơm nồng, béo mà không ngán.
Bởi vì đầy đủ gia vị, nên món heo sữa nướng trước mắt ngon miệng hơn nhiều, khi chọc đũa xuống sẽ phát ra tiếng “Xèo” của dầu chảy ra, dùng dao nhỏ cắt thịt heo sẽ cảm nhận được lớp bì giòn tan, ngoài giòn trong non mềm, cuốn với hành ăn cũng ngon, để không chấm với tương ngọt cũng rất độc đáo.
Trên bàn nước chấm có vài loại, có dấm chua tương, có tương ngọt, tương mặn, khiến người ăn có thể nếm thử nhiều hương vị khác nhau.
Sau khi Triệu Lan Hương kính rượu xong, cô quay về phòng nghỉ trang điểm lại, trước khi đi còn dặn dò Hạ Tùng Bách: “Đừng uống nhiều như vậy.”
Hạ Tùng Bách cười cầm lấy tay cô: “Mau đi nghỉ tạm đi, còn chậm trễ nữa anh sợ ngay cả em cũng bị chuốc rượu đó.”
Triệu Lan Hương quay lại phòng nghỉ, đã đói đến mức ngực dán vào lưng. Ngày hôm nay cô thay tổng cộng hai bộ váy cưới, khi ra khỏi nhà cô mawjcj bộ mũ phượng khăn quàng vai bà nội đưa cho, khi kính rượu thì mặc lễ phục kết hôn do cha mẹ mua.
Cô cởi giày ra, nhẹ nhàng thở phào một hơi.
“Cũng may là kết hôn vào mùa đông, nếu không không biết còn nóng đến mức nào.”
Phùng Liên đang ngồi bóc phong bì tiền mừng của khách khứa, khi bóc đến phong bì của Tưởng Lệ, bà kinh ngạc líu cả lưỡi.
Vốn dĩ bà cho rằng phong bì tiền mừng này cũng như mọi người, không ngờ sau khi mở ra lại chấn động, bên trong là một tấm chi phiếu một vạn tệ, người ký tên là Tưởng Kiến Quân.
Phùng Liên cầm phong bì tay run rẩy.
“Chuyện này là thế nào vậy? Sao lại cho nhiều tiền mừng như thế, mạ cũng không dám nhận.”
Triệu Lan Hương liếc mắt nhìn chỗ ký tên, trong lòng có chút buồn bực.
Cô nói: “Sau này con bảo anh Bách trả lại.”
Bên ngoài nhà hàng “Tùng Lan”.
Tưởng Lệ ăn uống no say đi ra khỏi cửa lớn, đi đến bên cạnh một chiếc xe chuyên dùng trong quân đội màu đen.
Cô ta hơi hếch cằm lên, nói: “Tiền mừng đã đưa rồi, không vào ngồi một lát sao?”
Người đàn ông ngồi trên ghế lái thờ ơ đáp lại: “Em ăn no rồi, thì về nhà thôi.”
Nhưng hai bàn tay anh ta lại đang nắm chặt lấy vô lăng, gân xanh nhô lên.
Tưởng Lệ thở dài một hơi: “Về điểm này anh làm còn chưa tốt bằng Đường Thanh, cô ấy đã kết hôn rồi, anh cũng nên buông tay thôi.”
Tưởng Kiến Quân mím chặt môi, một lúc lâu sau mới nói: “Em không hiểu gì cả.”
Bọn họ đã từng là người một nhà, đã từng có con cái cùng chung dòng máu, đã từng hạnh phúc...
Tưởng Lệ nói tiếp: “Trước đây là do anh không biết quý trọng, bây giờ hối hận thì có ích lợi gì. Đi thôi, lái xe.”
...
Sau khi tan tiệc, Hạ Tùng Bách mới có thể thoát thân.
Anh được cha vợ lái xe đưa về nhà,
mấy cậu thanh niên đưa anh đang giả vờ say khướt tới tận phòng cưới.
“Đi thôi, để lại không gian cho đôi vợ chồng son tâm sự.”
“Đúng là, sao lại uống say như vậy?” Một thanh niên lẩm bẩm nói.
Sau khi đưa người về phòng, bọn họ cũng ra về.
Một thanh niên khác chột dạ, nói: “Đêm tân hôn lại chuốc cho chú rể say như vậy, chắc bạn học Triệu sẽ không trách chúng ta đâu nhỉ?”
“Ngày vui phải uống say mới tận hứng.”
Tiếng nói chuyện ngoài cửa càng ngày càng nhỏ, Triệu Lan Hương dấp ướt khăn lau mặt cho Hạ Tùng Bách, cô hé môi cười: “Em biết anh không có say, mau đứng dậy.”
“Khi anh say, anh không thế này, quá ranh ma.”
Hạ Tùng Bách lập tức ngồi dậy, hai tay anh ôm chặt lấy vợ mình, dùng sức hôn hai cái, nụ hôn mang theo hương rượu nồng đậm.
Triệu Lan Hương trùm khăn ướt lên mặt anh: “Nếu không say, thì ngoan ngoãn tự mình tắm rửa đi, cả người đầy mùi rượu!”
Cô ghét bỏ bịt chặt mũi.
Hạ Tùng Bách lại hôn cô một cái nữa, trêu đùa: “Người đàn ông của em có thối cũng là của em.”
Nói xong anh nhặt quần áo lên đi vào phòng tắm, tranh thủ tắm rửa một phen, sau đó cả người sạch sẽ quay về phòng cưới.
Hạ Tùng Bách vừa lòng ôm vợ mình trắng trắng mềm mềm cũng đã tắm rửa sạch sẽ vào lòng, miệng lẩm bẩm: “Chúng ta kết hôn rồi!”
“Cuối cùng anh cũng cưới được em về nhà.”
Ánh đèn dịu nhẹ rơi trên khuôn mặt trắng nõn của cô, vừa tắm rửa song trên mặt cô còn một tầng hơi nước mỏng, sóng mắt xinh đẹp quyến rũ, sáng ngời động lòng người, mái tóc dài mềm mại xõa ngang hông, giống sợi lông chim cào vào lòng Hạ Tùng Bách khiến trái tim anh ngứa ngáy.
Cô nhoẻn miệng cười, dán chặt mặt mình vào ngực anh, dịu dàng nói: “Gả cho Bách Ca Nhi, em cũng rất vui.”
Hạ Tùng Bách nghe xong lời này, máu giống như sôi trào, chảy ngược lên mặt.
Hơi thở anh dần dần trở nên nặng nề, ôm lấy vợ mình hôn tới tấp, vừa gặp vừa cắn, vừa cuồng dã lại hết sức dịu dàng chiếm lấy cô.
Bóng đêm đặc sệt, ánh trăng nhẹ nhàng rơi trên đường phố, căn phòng chìm trong tĩnh lặng.
Chỉ còn lại tiếng trái tim đập dồn dập của hai người, giống như đang muốn nào động cả thế giới này.