Cô vừa dứt lời, hai bên tai anh dần dần ửng đỏ, nhịp thở nặng nề không thể nào kìm nén được.
Anh thở hổn hển: “Đừng đừng nói lung tung.”
Không ra ngoài, chẳng lẽ lại muốn, muốn ở lại với cô sao?
Hạ Tùng Bách nhìn xung quanh căn phòng, chỉ có một chiếc giường duy nhất, gần như không thể coi là giường đôi, cổ họng khô khốc nuốt nước miếng .
Triệu Lan Hương trở mình, ngồi xổm xuống mở chiếc hòm gỗ ra, thản nhiên nói: “Nếu anh yên tâm để một cô gái nhỏ như em ở lại nhà nghỉ này.”
“Lỡ như buổi tối có kẻ xấu thì làm thế nào?”
Hạ Tùng Bách nghe xong, lập tức chau mày.
Cái thôn khỉ ho cò gáy này vừa nghèo vừa lạc hậu, thường xuyên có bọn buôn người lui tới lừa bán dân thường. Đám buôn người này không chỉ dụ dỗ trẻ con mà còn lừa cả phụ nữ. Thôn Hà Tử không mua con dâu, nhưng Hạ Bách Tùng biết, càng đi sâu vào trong mấy khe núi, những người nghèo không kiếm nổi tiền lễ hỏi, đềumua vợ từ tay kẻ buôn người.
Bạn gái anh có vẻ ngoài như hoa như ngọc, tay trói gà còn không chặt….
Nhưng anh cảm thấy nếu mình ở lại, anh cũng không tốt hơn mấy kẻ xấu xa kia bao nhiêu.
Hạ Tùng Bách đau đầu rên lên một tiếng.
Triệu Lan Hương nói: “Anh không biết em đã sợ hãi thế nào đâu, lúc ngồi trên xe lửa em không dám ngủ. Vất vả lắm mới về đến đây, anh còn cố ý xa lánh em như vậy.”
“Được rồi, anh muốn đi, thì cứ đi đi…. Em đi tắm trước, anh ở bên ngoài canh gác giúp em.”
Cô tìm một bộ quần áo sạch sẽ, bước vào phòng tắm.
Lúc này ở bên ngoài, anh chỉ có thể nghe thấy tiếng dội nước ào ào, ánh sáng rót vào phủ trắng cả bức tường, trong không gian tràn ngập hương chanh thanh nhã, hương thơm ấm áp ngọt ngào ấy tỏa ra từ người cô gái trong phòng tắm.
Không gian kín bưng, khiến người ta nóng lên giống như đang ở trong lò xông hơi.
Hạ Bách Tùng đứng ở góc tường, vẫn luôn nhìn chằm chằm vào cửa ra, tự khống chế ý nghĩ muốn làm loạn trong lòng mình, bắt đầu phân tán sự chú ý, loại cửa gỗ mỏng manh này anh dùng một chân cũng có thể đá văng được.
Sắc mặt anh càng lúc càng kỳ cục.
Mãi cho đến khi Triệu Lan Hương, tắm gội xong, đi ra ngoài, cô dùng khăn lông xoa xoa tóc, gọi anh đến trải giường chiếu cho cô.
“Em xách cái rương mười mấy cân cả ngày, cánh tay em đều mỏi rã rời rồi.”
Hạ Tùng Bách đành phải đi trải giường chiếu.
Anh cẩn thận làm phẳng tấm ga giường, đôi bàn tay thô ráp đối lập với tấm chăn trắng tinh trông thật khó coi. Đó là một đôi bàn tay của anh nông dân, ngày ngày cày cuốc, làm bạn với bùn lầy, phủ đầy vết chai sạn.
Anh trải giường xong, Triệu Lan Hương lập tức chui vào trong chăn,dùng chân đá đá anh: “Hay là anh cũng đi tắm một chút đi?”
“Em đã trả tất cả phí ăn ở rồi, tắm rửa thêm vài lần lấy lại vốn."
Hạ Tùng Bách bị bàn chân trắng nõn mềm mại đá vào ngực, trong lòng lại rạo rực.
“Được rồi."
Cô thích nhất người sạch sẽ, mùi mồ hôi trên người anh có thể khiến cô không chịu nổi.
Triệu Lan Hương lấy một bộ quần áo nam mới tinh mà cô giấu dưới hộp ra, đưa cho anh để anh đi tắm.
Hạ Tùng Bách nhìn chằm chằm vào bộ quần áo màu xám, không thể kìm lại được bắt đầu thở dốc. Trong hành lý của bạn gái lại mang theo cả quần áo cho anh, có thể thấy được chuyến đi tối nay đã được mưu tính trước.
Cô nàng nhiệt tình lại bá đạo này, đúng là muốn mạng anh mà.
Thấy anh sửng sốt nhìn chằm chằm vào bộ quần áo, Triệu Lan Hương không khỏi thẹn quá hóa giận,đẩy anh vào phòng tắm.
Khách sạn với giá ba đồng một đêm, cao cấp đến mức Hạ Tùng Bách không thể tưởng tượng nổi. Anh không biết cách sử dụng vòi hoa sen trên đầu, chỉ sử dụng vòi nước để rửa mặt. Triệu Lan Hương dạy anh cách mở vòi hoa sen, từng giọt nước đột nhiên đổ xuống từ trên đỉnh đầu , Hạ Tùng Bách đưa tay vuốt nước lạnh khỏi mặt.
Triệu Lan Hương mỉm cười, đặt quần áo xuống bước ra khỏi phòng tắm, ngả lưng xuống chiếc giường êm ái.
Cô đợi, đợi rất lâu mới thấy anh bước ra ngoài, làn da lộ ra ngoài đều bị anh chà xát đỏ ửng.
"Anh vẫn đi sao?"
Đôi mắt cô cong cong như suối nước trong veo, ánh mắt phát ra những tia sáng lung linh như mảnh vỡ thủy ngân, rơi xuống hàng mi cong dày, nhẹ nhàng chớp động.
Hạ Tùng Bách lầm bầm: "Anh ngủ dưới đất, bảo vệ em."
Vừa nói, anh vừa trải chiếc chiếu rơm trong phòng xuống đất, nằm ngả lưng xuống, anh giặt sạch sẽ bộ y phục bẩn vừa thay ra, phơi dưới quạt, đợi khô mới dùng làm chăn đắp.
Triệu Lan Hương thấy thế thì mím môi cười.
Người đàn ông này đúng là vừa trong sáng vừa ngốc nghếch.
Nếu đổi lại là một người khác, lúc này có lẽ đã ý loạn tình mê, không kiềm chế được mà giở trò cầm thú. Triệu Lan Hương vừa tức giận vừa buồn cười, nhưng cũng thấy ấm áp và thư thái.
Tất nhiên cô cũng không muốn làm gì cả, tuy rằng cô vô cùng hoài niệm những lần cá nước thân mật cùng lão chồng già nhà mình, mơ tưởng đến thân thể cường tráng trẻ trung của anh, nhưng dục vọng của cô đã bị hành động tự ngược mình khống chế rồi.
Đương nhiên, Triệu Lan Hương không chịu để yên cho anh như vậy, lúc này đầu óc cô rất tỉnh táo, bò tới mép giường, chống cánh tay trắng nõn như ngó sen, cúi đầu xuống nhìn anh.
"Mấy ngày qua anh thế nào?"
Hạ Tùng Bách tựa đầu trên sàn nhà lạnh lẽo, thản nhiên nói: "Tốt lắm."
Không thiếu cơm ăn áo mặc, so với những ngày tháng trước đây đúng là không thể tốt hơn.
Nhưng mỗi ngày anh đều nhớ cô, tâm trí và cơ thể đều nhớ cô. Cô vừa mới đi vài ngày, căn nhà không có cô rất trống trải, nhớ cô đến mức không nghĩ được gì khác.
Cảm giác hiện hữu của cô mạnh đến mức, lúc đói bụng đi ăn cơm cũng có thể nhớ tới cô, lúc mặc quần áo trông thấy mảnh vá do cô may cũng nhớ tới cô, , đi mổ lợn nghe người khác vô tình nhắc đến cô, anh cũng nhớ tới cô.
Cô nàng này đúng là có thể tra tấn người khác.
Nếu cô đi luôn không bao giờ quay lại, có thể cả trái tim anh cũng bị mang đi theo!
Cũng may cô đã quay về, quay về đúng hạn, lúc này cô đã tắm rửa thơm tho, vung vẩy hai cánh tay trắng như tuyết ra trước mặt anh.
Ánh mắt đen và sâu thẳm như mặt nước của Hạ Tùng Bách khẽ lay động.
Anh ngước mắt nhìn cô gái đang nằm bên giường không chớp mắt, chiếc áo rộng thùng thình của cô đã cởi hai cúc, lộ ra một mảng đầy đặn trắng nõn.
Đầu óc anh nóng lên, cánh mũi ngứa ngáy. Khuôn mặt anh vẫn vô cảm, dáng vẻ chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, nhưng lồng ngực lên xuống dồn dập đã vạch trần anh, dục vọng của đàn ông khiến anh không thể nào rời mắt.
À, anh chỉ xem thôi.
Anh không làm gì cả.
“Anh Bách, anh đói à?” Cô hỏi đột ngột, giọng nói thánh thót dịu dàng.
Cả người Hạ Tùng Bách cứng đờ đến mức không dám nhúc nhích, yết hầu lên xuống, khẽ nuốt nước miếng, gian nan khiển trách: "Ngủ đi, đừng nghĩ nhiều như vậy."
Trong lúc này lại hỏi một người đàn ông có đói bụng không?
Máu trong người anh đang nóng lên không kiểm soát được, hơi thở dồn dập hơn một chút, hô hấp trở nên khó khăn, nhưng anh lại cố gắng nín thở, đơn giản vì không muốn để lộ sự chật vật của bản thân. Anh với tay lấy bộ quần áo đã phơi khô đắp lên người.
Triệu Lan Hương bước xuống giường, ngồi xổm xuống lục tìm trong rương, lấy một gói bánh trung thu từ bên trong ra.
"Anh Bách, anh thích vị nào?"
Dù nói vậy nhưng cô vẫn lấy ra bánh trung thu nhân hạt senmàu vàng, cô biết lão chồng già nhà cô thích nhất hương vị dân dã này, uống thêm trà xanh để giảm vị béo ngậy, bánh trung thu vừa ngọt lại vừa thơm.
Cô lấy lá trà vụn ra, rồi đi xin nhà nghỉ một ấm nước sôi.
Nửa đêm, cô ngồi khoanh chân trên ghế, hãm một ấm trà đưa cho anh uống. Chiếc bánh nướng vàng được cô dùng dao cắt ra, để lộ nhân bánh màu trắng ngọc bên trong, được điểm xuyết thêm nhân trứng màu cam ở giữa.
Hạ Tùng Bách đột nhiên đỏ mặt vì hiểu lầm, anh hít sâu một hơi để bình tĩnh lại.
Anh cũng cảm thấy bụng đói cồn cào, trước khi xuất phát anh ăn vội bữa cơm, căn bản không đủ no, lúc này ngửi thấy mùi bánh nướng thơm ngào ngạt, anh lập tức ngồi dậy, tới ăn một miếng bánh.
Bánh trung thu tỏa hương thơm đặc biệt của hạt sen, mềm mại mà ngọt ngào, nhân sen mềm mại tan ngay trong miệng. Trà xanh hơi chát quyện cùng vị ngọt ngào của hạt sen, tạo thành hương vị ngọt chát, lưu mãi trong miệng, giống như khổ tận cam lai.
Triệu Lan Hương nói: "Tết Trung thu anh đã ăn bánh trung thu chưa?"
Hạ Tùng Bách lắc đầu, đôi lông mày sắc bén giãn ra, khuôn mặt non nớt nở một nụ cười rất nhạt, lập tức tỏa sáng mê người.
"Nhưng mà bây giờ được ăn rồi, ăn rất ngon.”
“Vậy thì anh phải ăn nhiều một chút.” lúm đồng tiền trên gò má cô chợt hiện lên , cô cất giọng trong trẻo nói.
Đây là lần đầu tiên trong đời Hạ Tùng Bách được thưởng thức bánh trung thu, anh nhấm nháp nó, nhìn thấy ánh mắt vui vẻ chờ mong của bạn gái mình, khóe mi nhướng lên đầy ý cười.
"Ăn rất ngon."
Thực sự rất ngon.
Vở kịch nhỏ:
Hương hương: Bách ca, anh đói không?
Bách ca: (thèm ăn nước miếng chảy ròng, thú ý rục rịch)
Một miếng thịt tươi lắc lư trước mắt, có đói bụng không, em thử thì biết.