Triệu Lan Hương thấy Hạ Tùng Bách ăn một hơi hết hai miếng bánh trung thu, mới hài lòng quay về giường ngủ.
Hạ Tùng Bách bật đèn, yên lặng khốn đốn mở to đôi mắt đang buồn ngủ nhập nhèm.
Đây là buổi tối đầu tiên anh qua đêm với bạn gái mình, tiếng hít thở ngọt ngào đều đều của cô giống như phảng phất bên tai anh vậy.
Ánh trăng trong trẻo chiếu lên trên chiếc giường trắng như tuyết, nơi đó có người cần anh che chở, anh nhìn một lát, dục vọng trong lòng đã trở nên bình lặng.
Anh thỏa mãn nhắm mắt lại, chìm vào mộng đẹp.
Anh mơ thấy một giấc mộng, người trong mộng dịu dàng đón nhận từng nụ hôn thô bạo, từng cái vuốt ve gấp gáp, chiều theo nhu cầu của anh.
Nửa đêm, Triệu Lan Hương định đắp chăn bông lên cho người đàn ông nhà mình, đột nhiên không kịp phòng bị đã ngã vào lòng anh, bị anh đè xuống dịu dàng hôn, liếm lên môi cô.
...
Sáng hôm sau, Hạ Tùng Bách mở mắt ra, trong lòng tràn đầy nhộn nhạo, đập vào mắt anh chính là làn da trắng nõn của phụ nữ, cô đạp tung chăn bông, eo hơi cong tạo thành một vòng cung quyến rũ. Hạ Tùng Bách tưởng rằng mình vẫn đang chìm đắm trong giấc mộng ngọt ngào.
Miệng anh giống như vẫn còn phảng phất dư vị mềm mại của môi cô, hàm chứa tình ý triền miên, chân thật đến nỗi khiến lòng anh nổi bão.
Nhìn thấy cảnh đẹp này, yết hầu Hạ Tùng Bách lên xuống, khó khăn lắm mới dời mắt đi chỗ khác.
Anh suy nghĩ về hành vi vô liêm sỉ của mình một lúc, sửa sang lại một chút rồi đứng dậy, vội vàng vào nhà tắm để giải quyết phản ứng sinh lý lúc sáng sớm của đàn ông.
Cô híp mắt, rúc đầu trong chăn cười tủm tỉm: “Chào buổi sáng, Bách Ca Nhi.”
Triệu Lan Hương nhìn anh vội vàng chạy mất, gần như đã không còn thấy bóng dáng đâu nữa, cô không nhịn được mỉm cười, đứng dậy đi tắm rửa, chuẩn bị đồ đạc.
Hạ Tùng Bách theo người ta lên chiếc xe buýt sớm nhất trở về huyện, sau đó lại đổi sang xe đạp quay về thôn Hà Tử.
Khi gần đến thôn Hà Tử, Hạ Tùng Bách xuống xe, chân thấp chân cao xách theo một chiếc rương gỗ về nhà. Anh để người ta đi trước còn mình đẩy rương gỗ theo sau.
Triệu Lan Hương về nhà trước, từ xa đã thấy Lương Thiết Trụ ngồi xổm trước cửa nhà Bách Ca Nhi, hình như đã đợi từ rất lâu.
Cô thấy mặt trời đã lên cao, theo thường lệ, chắc giờ này Thiết Trụ phải lên núi làm việc từ lâu rồi.
Sắc mặt Lương Thiết Trụ có vẻ không tốt lắm, Triệu Lan Hương liền đi qua hỏi Thiết Trụ: “Anh tìm Bách Ca Nhi sao?”
Lương Thiết Trụ ngẩng đầu lên, hai mắt ầng ậc nước, lúc ngẩng đầu lên nước mắt đã rơi đầy đất.
Triệu Lan Hương vô cùng kinh ngạc, cô móc khăn tay ra, đưa cho Lương Thiết Trụ.
“Sao thế, đã xảy ra chuyện gì?”
Không biết vì sao, giờ phút này Triệu Lan Hương có cảm giác lo lắng không yên, loại cảm giác này chỉ thoảng qua vài giây, lại khiến cô không nhịn được nhíu mày.
Lương Thiết Trụ nghẹn ngào nhỏ giọng nói: “Trại mổ heo, mổ heo...”
Một cơn gió thổi qua khu rừng, cuốn lấy lá khô trên cây rơi lên trên tóc và bước chân của Triệu Lan Hương.
Anh ta dùng hai tay che miệng, tiến đến gần tai Triệu Lan Hương, giọng nói yếu ớt giống như bị tiếng gió bao phủ.
“Mất rồi!”
Thịch một tiếng, giống như trái tim của Triệu Lan Hương không chịu nổi rơi xuống dưới sàn xi măng từ độ cao một trăm mét.
Lương Thiết Trụ mở cửa nhà Hạ Tùng Bách đi vào.
Anh ta ngồi xổm xuống một góc, ảm đạm nói: “Tôi đi chở heo, hai giờ mới về đến nhà...”
“Hôm nay trên đường nhà buôn tới bắt heo thì bị bắt, sau, sau đó, trại mổ heo cũng mất luôn.”
Lương Thiết Trụ đau xót gục đầu vào gối, dựa lưng vào góc tường.
Đầu óc Triệu Lan Hương kêu ong ong, miễn cưỡng duy trì sự bình tĩnh, hỏi ngay điểm mấu chốt: “Cho nên các anh đã bại lộ sao?”
“Có bao nhiêu người mổ heo bị bắt?”
Lương Thiết Trụ lắc đầu nói: “Không có, tất cả đều chạy thoát, đám người Thuận Tử canh gác rất chắc chắn.”
“Chỉ là sau này không thể làm ở trại nuôi heo nữa rồi.”
Triệu Lan Hương vừa nghe thấy thế, trái tim vừa chìm xuống đáy cốc lập tức bình thường lại.
Cô có cảm giác như mình đang đi tàu lượn siêu tốc vậy, thiếu chút nữa đã bị Lương Thiết Trụ dọa sợ đến tắc nghẽn cơ tim.
Dù đã thở phào nhẹ nhõm, nhưng những người ở trại mổ heo vẫn rất nguy hiểm. Lỡ như những nhà buôn đó... Khai ra trại mổ heo thì sao?
Lương Thiết Trụ mặt mày ủ dột, uể oải không vui nói: “Cô yên tâm, muốn làm nghề này phải có nghĩa khí, những người khác đều không có việc gì, anh Bách cũng không sao.”
Anh ta nói xong thì ngẩng đầu, hai mắt mê mang nhìn người đàn ông đang đứng trước cửa, bóng dáng cao lớn đứng ngược sáng, không nhìn rõ biểu cảm trên khuôn mặt.
Không biết đã đứng ở đó bao lâu rồi.
Hạ Tùng Bách ho khan một tiếng, nói: “Cầm hành lý của em về phòng đi. Anh có chuyện muốn nói với Thiết Trụ.”
Triệu Lan Hương thức thời rời khỏi phòng.
Trong lòng Lương Thiết Trụ vẫn còn sợ hãi nói: “May quá, anh Bách, hôm nay anh không đi làm.”
“Nếu không thì anh cũng sẽ gặp nguy hiểm.”
“Quên đi, sau này chúng ta chuyên tâm buôn bán lương thực cũng được.”
Hạ Tùng Bách đứng cúi đầu nhìn Lương Thiết Trụ, trên khuôn mặt kiên nghị hiện lên vẻ thâm trầm, anh thản nhiên nói: “Không sao.”
“Sau này tìm cách khác, cậu không sao là tốt rồi.”
...
Triệu Lan Hương biết chắc chắn hai người đàn ông trong phòng còn rất nhiều điều để nói, cô lập tức đi đến phòng chứa củi nấu một bữa cơm trưa.
Khói khẽ lượn lờ bay ra từ ống khói, cô đã nấu xong cơm rồi.
Cô bồn chồn dọn cơm ra, chị Hạ thì đang vắt khô quần áo bên cạnh sào tre, phơi từng cái một.
Chị ấy phơi xong quần áo, lại đỡ Lý Đại Lực từ ngoài sân vào nhà.
Triệu Lan Hương hỏi thăm Lý Đại Lực một tiếng: “Thân thể anh có tốt hơn chút nào không?”
Lý Đại Lực cười khổ nói: “Vẫn vậy thôi, còn phải kiểm tra vài lần nữa, cuối năm chắc sẽ tốt hơn.”
Nhưng mà... tiền thuốc men quá đắt, liên lụy người trong nhà.
Lý Đại Lực biết khoản tiền tiết kiệm sáu trăm tệ trong nhà đã tiêu hết, tiền của nhà họ Hạ cũng đã tiêu sạch, mới nhặt vể cái mạng của anh ta.
Triệu Lan Hương nghe vậy, khẽ thở dài.
Cũng không biết là thở than vì Hạ Tùng Bách, hay là vì Lý Đại Lực. Người đàn ông nhà cô tốn bao công sức làm việc, trong thời gian ngắn chỉ sợ không đủ để dùng cho Lý Đại Lực. Hình như, anh còn muốn điều trị tai cho chị cả nữa.
Đúng là nhà dột còn gặp mưa rào, thuyền ra muộn còn gặp gió thổi ngược. Mắt thấy hoàn cảnh nhà họ Hạ đang dần biến chuyển tốt đẹp, kết quả trại mổ heo bên kia lại bị bắt.
Triệu Lan Hương cất tiếng mời: “Anh chị ăn cơm đi, em đi gọi anh Hạ.”
Cô tới trước cửa phòng Hạ Tùng Bách, Hạ Tùng Bách đã trấn an cảm xúc của Lương Thiết Trụ, ít nhất lúc Triệu Lan Hương đến, vẻ lo lắng trên mặt Lương Thiết Trụ đã tan biến thành hư không.
Lương Thiết Trụ không nói một lời cưỡi Đại Kim Lộc của anh ta ra về.
Triệu Lan Hương đang cân nhắc nên an ủi người đàn ông của mình thế nào, do dự một lát cô mới nói: “Thật ra, mổ heo cũng không phải là công việc tốt. Công việc ấy quá mệt mỏi.”
“Mỗi ngày anh đều liều mạng làm việc sáng tối như vậy, có hại cho cơ thể, làm lâu cũng ăn không tiêu, không làm việc này cũng tốt.”
Hạ Tùng Bách xoa đầu cô, khuôn mặt góc cạnh tràn đầy vẻ lạc quan: “Ừ, ngày mai anh có thể ngủ nướng. Lan Hương đừng lo lắng, anh nghĩ thông suốt rồi.”
“Thật ra mấy ngày nay anh đã tích góp được không ít tiền, đủ để trả được tiền thuốc cho anh rể.”
Nói đến đây anh dừng một lúc, cúi đầu nhìn cô: “Chỉ là anh không còn tiền...”
Đôi mắt Hạ Tùng Bách đen nhánh như xoáy nước, bên trong có chút mất mát.
Không có tiền, lại biến thành chàng trai nghèo, nói gì đến hi vọng xa vời với cô gái có văn hóa trong thành phố? Anh có sức khỏe, nhưng lại không có nơi để tận dụng sức khỏe ấy.
Nghề mổ heo kiếm tiền nhanh lại ổn định. Anh dự định làm một hai năm, tích góp được mấy nghìn tệ, sau đó sẽ mặt dày mang sính lễ đến cửa nhà họ Triệu. Nhưng lại không được nữa rồi.
Triệu Lan Hương thấy anh nhìn mình chằm chằm, giống như trong khoảnh khắc ấy cô hiểu ra được hết nỗi khổ kìm nén trong lòng anh.
Cô mím môi, cổ vũ người đàn ông của mình: “Tiền không có thì tiếp tục kiếm. Anh bình an mới là phúc khí.”