Triệu Lan Hương thật sự không thèm để ý tới việc Hạ Tùng Bách có tiền hay không.
Cô biết sau này nhất định anh sẽ giàu, chẳng qua là thời đại và chính sách đã hạn chế anh phát triển, trong niên đại này muốn kiếm tiền đúng là chuyện viển vông, có thể cải thiện hoàn cảnh trong nhà đã là không tồi.
Nhưng trong lòng anh có chấp niệm, anh sợ gia cảnh của bọn họ chênh nhau quá lớn, nên anh nghĩ, chỉ cần túi tiền dày thì bố mẹ vợ sẽ miễn cưỡng chấp nhận anh.
Thật ra nghĩ đến điều này, trong lòng Triệu Lan Hương cũng có chút khổ sở.
Hạ Tùng Bách trước giờ không biết, chỉ cần một ngày anh chữa bỏ được cái nón giai cấp trên đầu mình xuống, mọi nỗ lực của anh đều vô ích. Gia đình cô tuyệt đối sẽ không để cô có quan hệ với gia đình địa chủ.
Cho nên hiện tại anh kiên trì, nhưng sai phương hướng. Anh chỉ cần kiên nhẫn đợi thêm hai năm nữa, bảo vệ bản thân mới có thể cùng cô ở bên nhau, vấn đề không phải ở chỗ anh kiếm được bao nhiêu tiền. Triệu Lan Hương nhớ rõ, chính sách bắt đầu nới lỏng từ năm bảy mươi tám, phương thức sản xuất tập thể cố định duy nhất, dần dần thay đổi chuyển sang khuyến khích sản xuất cá thể, tư nhân và kinh doanh. Nhưng mà thời điểm chính thức gỡ bỏ cái mũ “Hắc ngũ loại*” xuống, chắc phải đến đầu năm bảy mươi chín, khi nhà nước chính thức ban hành văn bản.
Từ giờ cho đến lúc đó vẫn còn ba năm nữa, ba năm sau cô mới hai mươi mốt tuổi, vẫn có thể chờ được.
Triệu Lan Hương nghĩ rồi nói: “Chúng ta còn trẻ, chuyện kiếm tiền cứ từ từ không được sao?”
“Em cũng không vội gả chồng.”
Cô nóng nảy, giận dỗi liếc anh một cái.
Hạ Tùng Bách ôm cô, trong lòng vô cùng thỏa mãn. Cô không vội, nhưng anh vội.
Anh rầu rĩ nhưng không che được ý cười: “Anh muốn cưới vợ sớm một chút, em không biết sao, trong thôn người bằng tuổi anh, con đã biết chạy rồi.”
Chỉ là cô không biết, mình có bao nhiêu điều có thể tra tấn người khác. Anh sợ cô chạy, cũng sợ cô chán ngấy, ghét bỏ anh là người nhà quê.
Hai má Triệu Lan Hương nóng bừng, nổi lên một rặng mây hồng, được Hạ Tùng Bách nói anh khát khao có được mình, muốn có một đứa bé trắng trẻo mập mạp.
Cô chớp mắt, ho nhẹ một tiếng: “Anh nghĩ quá xa rồi.”
Cô nói một câu rồi trở lại chuyện chính: “Nếu trại nuôi heo đã không còn, bây giờ anh có dự định gì không?”
Hạ Tùng Bách gật đầu, lại lắc đầu.
“Đi làm với Thiết Trụ một thời gian, sau đó lại tìm một con đường khác.”
Triệu Lan Hương sinh ra ý nghĩ muốn bảo anh đi bán đồ ăn với mình, có điều ý tưởng này chỉ lóe lên trong đầu mà thôi. Nếu người đàn ông ngốc nghếch thật thà này làm việc cho cô, chắc chắn sẽ không lấy tiền. Anh thà vắt kiệt thời gian của mình để giúp cô không công, chứ không muốn làm thuê cho cô. Anh gọi đó là “ăn cơm mềm”, người có cốt khí coi thường bát cơm ấy!
Triệu Lan Hương nghĩ vậy lập tức không nhịn được cười.
Cô nói: “Đừng nghĩ quá nhiều, chú ý thân thể, bảo đảm an toàn.”
Hạ Tùng Bách xoa mái tóc đen nhánh của cô, quanh quẩn nơi chóp mũi đều là mùi hương thoang thoảng của hoa sơn chi. Ánh mắt anh nhìn về phía núi đồi trập trùng phía xa, đôi mắt đen láy giống như mực.
Tiền, đương nhiên vẫn phải tiết kiệm.
...
Sau khi Triệu Lan Hương quay về nhà họ Hạ, ngoài việc nhận được một tin tức như bom nổ khiến lòng người lo lắng không yên, cô còn nhận được một tin tức tốt khác.
Cố Hoài Cẩn đã “quan phục nguyên chức”, lại lần nữa nắm quyền chỉ đạo công trình ban đầu từ tay bốn người Tôn Trường.
Tuy rằng vẫn ở trong chuồng bò, là vì ông ta hoàn toàn không có ý định dọn đi. Thật ra người ta đã chuẩn bị sẵn cho ông ta một gian nhà ở sạch sẽ, tiền lương cũng khôi phục một phần ba, coi như lương chỉ đạo công trình.
Dù ông ta vẫn mang tội trong người, chưa thể rửa sạch tội danh “tham ô công quỹ” nhưng trước mắt không có cách nào khác, vì thiếu hụt nhân tài.
Ông ta là người đã theo công trình này nửa năm, chính là kĩ sư trưởng thích hợp nhất, chưa kể việc điều nhân tài từ nơi khác đến đây sẽ trì hoãn công trình, người ta cũng phải làm quen lại từ đầu.
Cố Hoài Cẩn mong ngóng món thịt ba chỉ mấy ngày, cuối cùng vào ngày Triệu Lan Hương trở về ông ta cũng được ăn. Ông ta vui vẻ cắn miếng thịt đỏ au đầy mỡ, ăn đến nỗi miệng bóng nhẫy.
“Khỏi phải nói, nếu tôi thật sự rời cái chuồng bò này đi, sợ là đời này cũng không ăn được món ngon như vậy.”
Đối với lí do không chịu dọn đi của Cố công, Triệu Lan Hương có chút cạn lời. Tuy nhiên nếu ông già ngốc nghếch này nguyện ý ở lại chuồng bò, để Bách Ca Nhi tiếp xúc nhiều với ông ta, chắc chắn rất có lợi. Chuyện khác không nói, bây giờ Triệu Lan Hương tin tưởng, ông ta sẽ ở chuồng bò không lâu nữa.
Ba đồ đệ đều bị công an bắt đi thẩm vấn, công trình xảy ra chuyện, những vấn đề bị xem nhẹ trước kia lại lần nữa được lật lại điều tra, tội danh “tham ô công quỹ” của Cố công vẫn chưa rõ ràng, khoảng cách tra ra manh mối cũng không xa lắm. Thể hiện ở chỗ, hiện giờ không phải ông ta đã giành lại được vị trí của mình sao?
Triệu Lan Hương đưa bức thư còn nguyên vẹn mà Cố Thạc Minh viết, giao cho Cố Hoài Cẩn.
Cố công xem xong liền hỏi Triệu Lan Hương: “Tên lính kia vẫn còn quấy rầy cô sao?”
“Con cả nhà tôi đã trút giận cho cô chưa?”
Triệu Lan Hương mỉm cười nói: “Ừ, tạm thời sẽ không quấy rầy tôi nữa. Anh Cố đã đưa anh ta đến thành phố B tiến tu rồi, chỉ sợ đến cuối năm sau mới có thể trở về.”
Cố công nói tiếp: “Việc này nên nói cho người lớn để bọn họ ra mặt. Cô là con gái lại dây dưa không rõ với loại người này, nếu sang năm anh ta còn quấy rầy cô, cứ nói bố cô lấy gậy lớn mà đánh.”
Triệu Lan Hương nghe vậy không nhịn được bật cười, sau đó lại lắc đầu.
Cô thực sự không tưởng tượng ra được cảnh Tưởng Kiến Quân bị ba cô đuổi theo, có lẽ ba cô sẽ nhường gậy lại, để cho cô tự mình giải quyết.
Ba của Tưởng Kiến Quân là lãnh đạo của ông cô, dựa theo thân phận, bố cô nào dám đắc tội với vị Phật gia này, không nghĩ đến chuyện khác, cũng phải nghĩ vì ông co.
Bởi vậy tốt nhất là không để cho người nhà dính vào việc này, dính vào chỉ sợ những người đó sẽ cho rằng cô có thể “Leo lên” Tưởng Kiến Quân chính là vận may. Đặc biệt là chú của Triệu Lan Hương, người làm chính trị luôn có tâm tư khác người.
Hiện giờ Triệu Lan Hương chỉ dựa vào Cố Thạc Minh mới có thể không chịu thua một chút, cô sẽ tiếp tục “tiết lộ thiên cơ”, để anh ta tiếp tục dẫm Tưởng Kiến Quân xuống dưới lòng bàn chân.
Thấy Cố công đã ăn cơm xong, Triệu Lan Hương dọn bát đũa rồi quay về nhà họ Hạ.
Cô đến phòng chứa củi lấy gạo nếp xay thành bột, để chuẩn bị làm bánh ngọt vào sáng mai.
Triệu Lan Hương định làm vài cân bánh hoa quế, tết Trung Thu khi cô về thành phố G đã thuận tiện mua một bình mật hoa quế trong chợ đen, định làm bánh Trung Thu, kết quả em trai cô lại bị dị ứng mật hoa quế, không ăn được.
Bây giờ không thể lãng phí mật hoa quế đó được, đúng lúc dùng làm bánh hoa quế, mật hoa quê thơm ngọt mang đậm mùi hương hoa quế, thấm vào ruột gan. Cô nhờ Tam Nha vào núi nhặt một ít hoa quế, trước hấp ba mươi cân bánh hoa quế, cô ăn thử một cái, bánh được làm từ mật ong nguyên chất thực sự rất ngọt và thơm, mùi vị vô cùng tinh thuần, hương hoa quế thấm vào từng miếng bánh ngọt, tác động đến khứu giác của người ăn, giống như đang ngửi vị ngọt của từng cánh hoa vậy.
Cô cất năm cân đi xem như đồ ăn vặt thường ngày, phần còn lại để người ta mang ra ngoài cho Lý Trung bán lẻ.
Ban đầu Hạ Tùng Bách không biết ai là người bán hàng cho Lý Trung, đến lúc cầm miếng bánh hoa quế từ chỗ Lý Trung anh mới lờ mờ phát hiện. Bởi vì Thiết Trụ sợ trại mổ heo mất rồi, người anh em của mình sẽ không gượng dậy nổi, mới cố ý dùng Triệu Lan Hương để kích thích anh.
Anh ta chỉ vào nhà Lý Trung nói: “Nhìn thấy không, túi bánh hoa quế đó ít nhất kiếm được ba mươi bốn mươi tệ.”
“Anh không cố gắng bán thêm chút lương thực, khả năng sau này sẽ phải dựa vào chị dâu để kiếm miếng ăn.”
Hạ Tùng Bách mỉm cười: “Cô ấy rất có bản lĩnh. Nhưng mà cô ấy có kế Trương Lương, tôi có thang trèo tường.”
“Cũng không đến mức phải dựa vào vợ mình để kiếm miếng cơm.”
“Nhưng mà cứ bán lương thực mãi, chỉ sợ sẽ phải ăn cơm mềm thật. Bán lương thực quả thật không phải lối thoát, hiện giờ trên thị trường đã có người bắt đầu bán lương thực lẻ tẻ, làm sao cạnh tranh được với những người này.”
Thiết Trụ vừa nghe thấy thế lập tức lo lắng, nghe thấy những lời này anh ta biết anh Bách lại bắt đầu có ý nghĩ không an phận, muốn làm điều gì đó, trời cao bao nhiêu, đất dày bao nhiêu, anh Bách lớn mật bấy nhiêu.
Vở kịch nhỏ:
Dùng một câu để miêu tả Bách ca?
Bình Sinh Quân: Mạnh mẽ đánh mãi không chết.
Hương Hương: Nam nhân kiêu ngạo có bản lĩnh.
Thiết Trụ: Đi theo đại ca luôn muốn gây rắc rối như vậy thật khủng khiếp, hu hu hu