Thập Niên 70 Bạch Phú Mỹ ( Dịch Full )

Chương 83 - Chương 83. Giấy Nợ

Chương 83. Giấy nợ Chương 83. Giấy nợ

Anh ta hơi sợ Hạ Tùng Bách.

Thiết Trụ nghiêm túc hỏi: “Anh Bách, anh muốn làm gì?”

Hạ Tùng Bách mím môi im lặng một lúc lâu mới nói: “Đến lúc đó cậu sẽ biết.”

Ánh mắt của anh bất giác trở nên sâu thẳm đen kịt như xoáy nước….

Thực ra ngày hôm đó khi Hạ Tùng Bách đi đón bạn gái mình về, anh đẩy xe chở hành lý chân thấp chân cao về nhà, trên đường lại gặp phải Thuận Tử.

Thuận tử nói với Hạ Tùng Bách: “Trại nuôi heo đã xảy ra chuyện rồi!”

Anh ta thở hổn hển, cảnh giác giống như chim sợ cành cong, khuôn mặt u ám kéo Hạ Tùng Bách vào một lùm cây.

“Tôi cố ý tới đây tìm anh!”

“Hôm nay anh không đi làm, sợ anh không biết tin, ngày mai vẫn còn ngu ngốc chạy đến lò mổ.”

Trên khuôn mặt Hạ Tùng Bách chứa đầy cảm xúc phức tạp.

Thuận Tử rầu rĩ nói: “Trại nuôi heo bên đó, sợ là không giữ được.”

“Hà sư phó nói ngày kia tới chỗ XXX, chúng ta sẽ giết toàn bộ số heo còn lại, làm chuyến cuối cùng, sau đó chúng ta sẽ rửa tay không làm nữa."

Khi nói tới địa điểm, Thuận Tử dùng ngón tay vạch vào lòng bàn tay Hạ Tùng Bách viết chữ.

Hạ Tùng Bách nhìn, hiểu rõ gật đầu .

Thuận Tử cũng là người làm lâu năm trong trại lợn, mấy năm gần đây kiếm được không ít tiền, gia đình đi theo hưởng phúc, nhưng cũng sống trong lo sợ theo, thật sự cả gia đình đều phải đề phòng. Nếu như hôm nay không có đồng bọn canh chừng cảnh giác, e rằng lúc này mọi người đều đang ngồi xổm ăn cơm trong tù.

Thuận Tử nói tiếp: "Nhưng có ba nhà buôn đã bị bắt. Anh Trương đang trấn an mấy người nhà bọn họ để mấy nhà buôn kia yên tâm ngồi tù, không khai ra chúng ta! Ôi, đúng là xui xẻo thật, nuôi heo nhiều năm nay như vậy, giờ nói mất là mất. Rắc rối này còn không phải do chúng ta gây ra ... "

Hạ Tùng Bách nói: "Mọi người không có việc gì là tốt rồi."

Thuận Tử tức giận nói: "Em đi tìm mấy nhà buôn khác, bảo bọn họ từ nay đừng đến nữa kẻo bị sa lưới..."

“Đi nhanh đi.” Hạ Tùng Bách vỗ vai Thuận Tử nói.

...

Buổi tối, Hạ Tùng Bách đạp xe đến địa điểm đã hẹn trước.

Cả đoàn người mỗi người uống hết một bát rượu trắng to, nồng độ cồn cao, khiến máu trong người bọn họ sôi lên cuồn cuộn, cả người ấm lên, tràn ngập năng lượng để làm việc.

Hạ Tùng Bách mổ tổng cộng hơn chục con lợn, khối lượng công việc gấp ba lần ngày thường, bận từ mười giờ tối đến tận hôm sau lúc trời hửng sáng. Sau khi mổ xong, cả người anh như vừa được vớt lên khỏi mặt nước.

Lò mổ tạm bợ mà Hà sư phó tìm đến ngập trong máu lợn, sau khi giết xong hàng trăm con heo trưởng thành, tất cả mọi người đều mệt không chịu nổi.

Hà sư phó đưa cho mỗi người một cái bong bì, theo thứ tự từ thợ mổ heo.

"Ngày mai vẫn còn bận, mấy ngày nay các cậu vất vả rồi. Làm xong chuyến cuối cùng này, chúng ta ai đi đường nấy, nên về nhà làm ruộng thì về làm ruộng, nên về hưu hưởng phúc thì về hưởng phúc."

Cho nên, Hạ Tùng Bách lại tiếp tục đến lò mổ tạm thời này trong vài ngày, số heo mà anh mổ ngày càng ít dần, công việc của anh cũng bắt đầu trở nên nhẹ nhàng.

Lúc sắp kết thúc công việc, Hạ Tùng Bách kéo Hà sư phó lại nói: "Số heo sữa kia còn quá nhỏ, mổ cũng không được bao nhiêu tiền. "

Hà sư phó xoa đầu, hiểu ý: "Hạ Nhị, cậu muốn à?"

Những con heo ba bốn tháng tuổi chỉ nặng bằng nửa con trưởng thành, thậm chí có những con nhỏ hơn cũng không được nhiều thịt lắm, nếu đem giết thì rất đáng tiếc, nhưng Hà sư phó không tìm được người nuôi chúng. Nuôi heo vừa khổ lại vừa mệt, có khi còn bị bắt đi ngồi tù máu chảy đầm đìa, giống như ví dụ trước đó. Những người làm lâu năm kiếm đủ tiền rồi đều không muốn làm nữa. Muốn tranh thủ nhanh chóng thịt nốt số heo còn lại, bán xong mẻ thịt cuối cùng này, rồi về quê hưởng phúc.

Hạ Tùng Bách gật đầu.

Anh hỏi: “Cũng không biết còn bao nhiêu con nữa, bán thế nào, trong tay tôi không có nhiều tiền lắm.”

Hà sư phó nghĩ đi nghĩ lại, Hạ Tùng Bách cũng đã làm việc ở trại heo này thời gian không ngắn. Hà sư phó biết anh là một chàng trai nghèo, hoàn cảnh gia đình chưa khá lên được, biết lấy tiền đâu ra?

Nhưng ông ta bội phục dũng khí dám nghĩ dám làm của Hạ Tùng Bách, ông ta nói: "Cậu là người do anh Trương giới thiệu đến đây."

"Theo lý thuyết nên cho cậu chút mặt mũi, nhưng con người yêm không thích nể tình người khác, thành thật, kiên định làm việc ở chỗ này còn tốt hơn bất cứ điều gì. Nể tình mấy tháng qua cậu vẫn luôn thật thà, tôi sẽ cho cậu nợ một nửa số tiền, số còn lại cậu tự mình gom góp. Chỗ tôi còn có mấy đàn heo nữa, một trăm con heo sữa và cả heo nái, chúng cũng sắp đẻ rồi. "

"Một mình cậu cũng không thể gánh vác được nhiều như thế. Cậu có thể hỏi xem có ai nguyện ý làm việc với cậu không. Cậu vẫn còn là người mới và chưa có kinh nghiệm, nếu mời được mấy người làm lâu năm rồi thì sẽ tốt hơn."

Hạ Tùng Bách gật đầu, sau đó hỏi Hà sư phó: "Ông còn muốn làm nữa không?"

Hà sư phó lắc đầu.

Hạ Tùng Bách lại hỏi tổng cộng hết bao nhiêu tiền, Hà sư phó nói ra một con số, đối với Hạ Tùng Bách con số ấy không khác gì con số thiên văn.

Hà sư phó cười: "Một nửa cũng không trả được, vậy thì cậu không thể mở trại nuôi heo được đâu."

"Một nửa còn lại để dành làm chi phí nuôi heo, khi lứa heo đầu tiên xuất chuồng, sẽ kiếm được tiền. Càng kiếm nhiều tiền, càng chịu khó làm thì càng dễ kiếm".

Hạ Tùng Bách im lặng gật đầu.

Trong lòng Hạ Tùng Bách cân nhắc về số tiền khổng lồ kia, anh đạp xe băng qua con đường núi tối tăm, gió núi mát rượi lướt qua tai anh.

Quáng đường về lần này cũng giống như vô số đêm không ngủ từ trước đó, cơ thể kiệt quệ, nhưng trong lòng lại rạo rực.

Tinh thần thỏa mãn, khiến cơ thể anh giống như làm bằng sắt thép. Anh nhìn chằm chằm vào con mương tối đen như mực, nhìn ánh trăng màu tím nhạt, trong lòng dâng lên niềm hy vọng, sau đó bình yên trở lại. Gió núi lạnh lẽo thổi đến xua tan cái nóng trong đầu anh, Hạ Tùng Bách khẽ rùng mình, vuốt mặt một cái.

Khoản tiền khổng lồ này, bán cả anh, bán cả nhà anh cũng không kiếm ra nổi.

Nhưng cơ hội đang ở ngay trước mặt, dụ dỗ anh nắm lấy, phải nắm chắc lấy!

...

Sáng sớm, bình minh.

Đúng ngày cuối tuần, Triệu Lan Hương không phải làm việc nên dậy rất muộn.

Kỹ sư Ngô rất khác với kỹ sư Tôn, anh ta là người chậm chạp, tiến độ công trình cũng chậm chạp, dù có thúc đẩy tiến độ vẫn chậm rì rì, vì thế công việc của mọi người không vất vả lắm, công điểm cũng bị cắt giảm, mỗi ngày chỉ có thể kiếm được tám công điểm. Điều này cũng khá tốt, sau khi thu hoạch vụ thu, bận rộn trồng trọt vụ mới xong xuôi, là thời điểm nông nhàn, mỗi ngày các xã viên có thể kiếm được không nhiều điểm công lắm, tám công điểm là đủ rồi.

Tuy nhiên, Triệu Lan Hương thấy Hạ Tùng Bách đã trở nên "lười biếng", cũng không biết là anh đã tìm được công việc gì mới để làm, mà trông anh còn mệt mỏi hơn trước.

Chỉ cần nghiêng đầu nhắm mắt là có thể lăn ra ngủ ngay, ngủ say như chết.

Cô đợi tới trưa mới đánh thức anh dậy.

Triệu Lan Hương bưng bát cháo thịt, đặt lên bàn rồi nhanh chóng chuồn ra khỏi phòng.

Sau khi đã ngủ đủ giấc Hạ Tùng Bách mới rời giường, anh lập tức nhìn thấy bát cháo trên bàn.

Rửa mặt xong anh lặng lẽ ăn cháo, tính toán số tiền còn lại trong tay, cộng với số tiền dành dụm ở chỗ bà nội, còn chưa đến một phần mười.

Hạ Tùng Bách đến phòng bà nội, hỏi: "Nhà chúng ta còn vàng để đào không?

Bà nội anh chậm rãi ngồi dậy, giọng nói khàn khàn, già nua giống như vừa bị giấy nhám chà xát.

"Hết rồi!"

"Thiếu tiền à?"

Bà hỏi.

Hạ Tùng Bách gật đầu.

"Cháu cần một số tiền để tìm công việc khác."

Bà thở dài: “Không có vàng, đồ bỏ đi thì còn nhiều lắm”.

"Nào là ngọc bích, mã não, bảo thạch..."

Hạ Tùng Bách nghe thấy thế, bao nhiêu kỳ vọng trong lòng lập tức biến mất.

Anh nói: "Bà ơi, chỗ bà còn bao nhiêu tiền, cho cháu một ít."

Nghe anh nói như vậy, bà nội bảo anh lấy ống tiết kiệm ra, trừ một số tiền để tiêu dùng trong gia đình, tất cả số tiền còn lại đều đưa cho cháu trai.

Bà nói: "Cháu dùng giấy nợ này để đòi nợ. Nếu người đó còn sống, lấy lại được thì sẽ có tiền, không lấy được thì không có tiền. Nghĩ lại thì thực ra cũng không phải chúng ta không có tiền... "

Bà lấy di vật của chồng cùng với giấy nợ ra, sau bao nhiêu năm bị bào mòn, tờ giấy trắng bây giờ trở nên dễ rách, ố vàng và mục nát.

Đôi mắt u ám của Hạ Tùng Bách lóe lên một tia sáng, anh cẩn thận cất giấy nợ vào trong hộp, cho vào túi.

"Cháu đi đòi nợ đây, cám ơn bà nội. Nếu kiếm đủ tiền, cháu sẽ cưới vợ, sinh cho bà một đứa cháu mập mạp để bà ôm."

Gương mặt đầy nếp nhăn của bà nội anh cười cươi như mộ đóa hoa cúc.

Trong mắt hiện lên sự khao khát, tức giận thở dài nhìn cháu trai mình: "Đừng có ba hoa, đi kiếm tiền đi."

Hạ Tùng Bách lấy được giấy nợ, người nợ lại ở tỉnh ngoài, suy nghĩ một lúc anh dứt khoát thu dọn hành lý, mang theo hai bộ quần áo sạch sẽ chuẩn bị lên đường.

Vốn dĩ Triệu Lan Hương muốn tranh thủ cuối tuần đi chợ đen với anh để kiếm ít tiền, kết quả lại nghe tin anh sắp đi xa khiến cô không kịp trở tay.

"Anh định đi mấy ngày?"

Hạ Tùng Bách lắc đầu: "Anh không biết, nhưng anh sẽ quay lại sớm thôi."

Triệu Lan Hương nghe vậy lập tức cảm thấy anh sẽ đi mấy ngày liền, cô còn chưa kịp chuẩn bị cho anh thứ gì để anh ăn trên đường đi, cô hỏi: "Đi đâu vậy, có xa không?"

Hạ Tùng Bách nói: "Thành phố S, bạn cũ mà bà nội quen biết trước đây ở đó... Anh định đến thăm."

Sao phải đến thăm bạn cũ vào ngay lúc này? Đôi lông mày tinh tế của Triệu Lan Hương nhíu lại.

Kết hợp với chuyện anh vừa mất việc ở trại heo cách đây vài ngày, cô vội hỏi: "Anh định đi vay tiền à?"

Hạ Tùng Bách lắc đầu: "Chỉ là đi thăm một người bạn cũ thôi, em đừng lo."

Anh ngại ngùng không dám tiết lộ việc đòi nợ cho cô biết, nhắc đến chuyện đòi nợ sẽ phải nhắc đến chuyện mua heo con, việc mở một trai nuôi heo mới rất mạo hiểm, cô không nên biết vẫn tốt hơn.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, cô dính người như vậy, sợ rằng cũng không lừa được bao lâu.

Triệu Lan Hương vội nói: "Em cũng muốn đi, đưa em theo cùng."

"Nhân tiện, mua một chiếc đồng hồ và kem dưỡng da."

Cô lớn tiếng nói trước: "Anh làm chuyện của mình, em sẽ không xen vào chuyện của anh. Em mua đồ của em."

Hạ Tùng Bách nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo của cô, trong đó ẩn chứa ánh mắt kiên định không gì lay chuyển được, đầu anh đau nhức, ngoài mang cô đi cùng anh còn có thể làm gì nữa.

Anh nói trái lương tâm: "Đi lấy hai bức thư giới thiệu, nói trước lần này phải thuê hai cái phòng đó."

Triệu Lan Hương vui mừng đồng ý, cô đi đến chuồng bò với Hạ Tùng Bách, giải thích với Cố công chuyện bọn họ muốn đến thành phố S.

"Chức vụ" của Cố công đã được khôi phục, ông ta có thể dùng thân phận kỹ sư công trình, để viết giấy giới thiệu mua vật liệu cho hai người Hạ Tùng Bách, cũng thuận tiện để thuê khách sạn.

Cố Hoài Cẩn không bằng lòng để Triệu Lan Hương ra ngoài lắm, vì nghĩ đến bữa ăn phúc lợi mỗi ngày của mình.

Ông ta bất đắc dĩ nói với Triệu Lan Hương: "Cô phải về sớm đấy nhé."

"Vừa mới về được mấy ngày, lại muốn chạy ra ngoài, đồ ham chơi!"

Triệu Lan Hương mỉm cười cất giấy giới thiệu vào trong túi, dừng lại nói: "Tiện thể, qua đó tôi sẽ mang ít đặc sản về cho ông."

Cố lập tức ngậm miệng lại.

Hạ Tùng Bách vỗ vai cô nói, "Đi thôi."

Anh đẩy xe đạp, để Triệu Lan Hương đạp xe, còn anh xách theo hành lý từ từ ra khỏi đại đội, đi đến đường núi, hai người mới hội hợp, cùng nhau đạp xe qua đường núi, đi thẳng lên trên huyện.

Triệu Lan Hương nắm lấy góc áo Hạ Tùng Bách, ca hát vui vẻ.

"Anh Bách, chắc anh chưa từng đến thành phố S phải không?"

Vở kịch nhỏ:

Bách ca cầm giấy nợ trên tay, nhìn bà nội bằng ánh mắt phức tạp.

Tác giả: Đi đòi nợ đi, chàng trai!

Anh Bách: Tôi nghe nói nam chính trong những truyện khác đều có gia tài khổng lồ. Sao đến lượt tôi... Tất cả đều biến thành một tờ giấy nợ?

Tác giả: "..."

Chia sẻ một bình luận nho nhỏ, rất thú vị, đọc xong là muốn cười:

Nam chính của nhà người khác: Đẹp trai quá, giàu thế này, tôi muốn quẹt thẻ của anh ta!

Nam chính của nhà này: Anh ấy nghèo đến nỗi chỉ được mỗi cái mặt, muốn quyên tiền cho anh ấy cưới nữ chính quá, để bọn họ sớm sinh quý tử.

Bình Luận (0)
Comment