Nơi Hạ Tùng Bách sinh sống là thôn Hà Tử quê mùa, đương nhiên không có cơ hội đến thành phố S.
Đừng nói thành phố S, ngay cả xe lửa anh cũng chưa từng được đi. Chuyến xa nhà lần này chính là chuyến đi đầu tiên trong cuộc đời anh.
Anh đến phòng vé mua vé, theo người ta chen chân lên xe lửa.
Người thì đông, xe thì chật, trên xe còn có mấy người đàn ông đang phì phèo thuốc lá, khiến Hạ Tùng Bách vốn quen hít thở không khí trong lành trên núi phải nhíu mày.
Bọn họ không mua được vé ngồi, bởi vì nhất thời nảy ra ý tưởng, đi rất vội vàng, lúc vào ga tàu chỉ có thể mua được vé đứng.
Từ nơi này đến thành phố S ít nhất cũng phải mất ba bốn ngày, chỉ đứng chắc chắn không chịu nổi, anh sờ đầu bạn gái mình nói: “Em đợi ở đây, anh vào nhà vệ sinh một chút.”
Anh dùng mồm miệng khéo léo, dùng một ít tiền thành công lấy được hai tấmvé ngồi từ đôi vợ chồng trung niên.
Một đồng khả năng có thể mua được hai tấm vé ngồi, Hạ Tùng Bách cố gắng thuyết phục hai vợ chồng trung niên đổi vé, khiến cho bọn họ quyết định xuống xe, sửa lại hành trình sang ngày mai, rồibán hai vé kia cho anh với giá cao hơn.
Hạ Tùng Bách nắm chặt hai tấm vé, bước tới khoang giường nằm, dùng ba tệ đổi một vé giường nằm.
Người có khả năng ở phòng giường nằm đều là cán bộ, ít nhất cũng là người có điều kiện, nhưng ai chẳng muốn tiết kiệm, giá vé Hạ Tùng Bách đưa ra lại tương đối cao. Anh quan sát một chút rồi mới quyết định sẽ đổi vé với người nào.
Cuối cùng anh cầm vé, đưa bạn gái mình đến khoang giường nằm.
Triệu Lan Hương kinh ngạc phát hiện, anh vừa đi WC một lúc, chớp mắt đã lấy được vé giường nằm. Cô ngạc nhiên vui mừng nhìn người đàn ông nhà mình.
Anh nói: “Hành trình phải đi mất mấy ngày đấy.”
“Em yên tâm nằm ở đây đi.”
Về phần mình, thân thể anh tương đối cường tráng, tùy tiện dựa vào tường cũng có thể ngủ được, có chỗ ngồi đã không tệ rồi.
Triệu Lan Hương nhanh chóng kéo tay anh lại: “Đổi thêm một vé nữa đi.”
“Chẳng lẽ anh nhẫn tâm để em lẻ loi ở chỗ mày một mình sao?”
Những lời này khiến Hạ Tùng Bách có chút nghẹn họng.
Anh cảm giác cô đang tỏ ra “yếu đuối” với mình, đêm đó ở khách sạn cũng là như thế.
Cặp mắt trong veo như nước mở to nhìn anh chằm chằm, khiến trái tim anh không nhịn được nhũn ra.
“Hai người vừa kết hôn sao? Đúng là một giây cũng không rời nhau, khó tách ra được!”
Bà cô đứng đối diện Triệu Lan Hương trêu chọc.
“Tình cảm rất tốt nha, đến người ngoài cũng có thể thấy được, người anh em, cậu đổi thêm cho cô ấy một vé giường nằm nữa đi.”
Miệng lưỡi Hạ Tùng Bách rất lợi hại, tuy anh không nói nhiều lắm, nhưng chỉ cần hai ba câu đã có thể đả động người khác, khiến người ta muốn bán lại vé cho anh, tất nhiên vẫn có một số người muốn bán để kiếm tiền. Trong niên đại này ai chẳng nghèo, ba tệ đã bằng tiền lương nhiều ngày của rất nhiều người rồi, có thể tiết kiệm chút nào hay chút đó.
Triệu Lan Hương nghe bà cô kia nói, mặt không nhịn được đỏ lên.
Yết hầu Hạ Tùng Bách lên xuống, định giải thích, nhưng người ngoài cũng không biết bọn họ là ai, người ta xem bọn họ là vợ chồng, trong lòng anh cũng âm thầm vui vẻ không muốn cho người khác biết, ngọt ngào giống như đang ăn vụng mật ong vậy.
Vì vậy anh lại lấy tiền ra đổi vé cho bà cô này. Đúng lúc mấy ngày cuối cùng này Hà sư phó có cho anh một phong bì rất dày, nếu không Hạ Tùng Bách cũng không nỡ lãng phí nhiều tiền như vậy.
Anh bước chân bò lên giường nằm, không gian quá nhỏ hẹp so với thân hình cao lớn của anh, anh ngửi chăn đệm một chút, lấy ra một bộ quần áo từ trong hành lí đưa cho cô nói: “Em lót nó ngủ đi.”
Triệu Lan Hương nhận lấy quần áo anh đưa, lót dưới người.
Ra ngoài cảm giác thoải mái hơn hẳn, không cần che dấu, có thể thoải mái đón nhận ý tốt của Hạ Tùng Bách. Đi với anh cũng rất tốt, anh lo lắng mọi thứ và luôn chăm sóc cô.
Mấy ngày trước một mình cô ngồi xe lửa, dù vô cùng mệt mỏi nhưng cũng không dám nhắm mắt, tập trung để ý hành lý của mình.
Xe lửa lao ầm ầm đi thẳng về phía đông, băng qua những ghềnh đá, trải qua những đồng lúa chín, đi qua cầu nhỏ nước chảy dữ dội trước nhà, rồi tới núi non hoang sơ, đoàn tàu dài đi từ vùng núi đến đồng bằng, màu xanh mướt đẹp mắt dần dần bị màu khô vàng thay thế.
Buổi sáng bốn ngày sau, bọn họ xuống xe, đã tới thành phố S.
Triệu Lan Hương và Hạ Tùng Bách cầm thư giới thiệu, tìm một khách sạn để ở.
Lần này Hạ Tùng Bách nhất định phải thuê hai phòng cạnh nhau, anh dừng một chút rồi nói: “Nếu có việc gì, em chỉ cần gọi một tiếng, anh ở này bên kia lập tức nghe thấy.”
Triệu Lan Hương chẳng thể nói gì nữa, chỉ nhìn anh, mím môi cười.
Người đàn ông này đúng là không biết đùa gì cả, tối hôm đó cô chỉ nói mấy câu, cuối cùng anh ở hôn cô trong mộng, đến anh cũng không rõ đã xảy ra chuyện gì.
Thuần khiết đến nỗi, xem cô như hồng thủy mãnh thú.
Hạ Tùng Bách xách hành lí của hai người, đưa cô về phòng rồi mới đến phòng nhỏ của mình, anh mở vòi nước rửa mặt tắm một cái. Dòng nước ấm áp từ vòi hoa sen chảy xuống rửa sạch mọi mệt mỏi trong từng kẽ lông của anh. Vòi nước màu bạc mặt ngoài sáng bóng, lờ mờ có thể thấy được bóng người. Mặt gương trơn bóng, soi rõ thân hình cao lớn của anh.
Thành phố lớn quả nhiên không phải nơi địa phương nhỏ như quê anh thể so sánh được, khắp nơi đều sáng sủa mĩ lệ, lộ ra hơi thở thời đại.
Đôi mắt u ám của Hạ Tùng Bách nhìn thẳng vào mắt mình trong gương, ánh mắt tối sầm lại.
Anh mặc bộ quần áo sạch sẽ vào, chính là bộ cô vừa mới may cho anh, mới tinh lại gọn gàng phẳng phiu, thẳng thớm không có một nếp nhăn nào.
Hạ Tùng Bách ra khỏi khách sạn, mua mấy cái bánh bao ở tiệm cơm quốc quanh.
Người bản xứ ở đây nói giọng nhẹ nhàng mềm mại, dù có cãi nhau cũng rất mạch lạc thoải mái. Tuy Hạ Tùng Bách nghe không hiểu, nhưng anh lại có chút khát khao.
Anh thích đô thị phồn hoa, đường đi chen chúc, tùy ý có thể thấy được xe Phượng Hoàng, xe Vĩnh Cửu, ngẫu nhiên còn có thể nhìn thấy xe hơi nhỏ hù chết người, quần áo nam nữ cũng khác so với nông thôn.
Hạ Tùng Bách cầm theo bánh bao được bọc giấy dầu, quay về khách sạn.
Triệu Lan Hương tắm rửa xong mới ăn bánh bao thịt mềm mại, cô hỏi Hạ Tùng Bách: “Hôm nay đi thăm bạn cũ của bà sao?”
Hạ Tùng Bách nghe thế, biết đối phương muốn đi chung, nhưng anh không muốn để cô đi đòi nợ với mình, nhiều năm như vậy người bạn cũ kia không có chủ động trả tiền, nhiều năm sau chưa chắc đã nhớ tới.
Lần này anh đi có thể là tự rước lấy nhục, sao anh có thể để cô phải chịu ánh mắt lạnh lùng của người khác.
Thế nên Hạ Tùng Bách nói: “Anh cho em tiền, em đi mua một chiếc đồng hồ đi.”
Anh cũng không biết giá cả đồng hồ là bao nhiêu, nên lấy ra cho cô hai trăm tệ, tiện thể đưa luôn cho cô phiếu công nghiệp anh đã chuẩn bị từ trước. Tuy rằng bây giờ anh rất thiếu tiền, nhưng đồng hồ của người ta đã để anh dùng rồi, giờ tới thành phố S, Hạ Tùng Bách nhất định phải mua cho cô một cái.
Ban đầu Triệu Lan Hương nói mình đến thành phố S mua đồng hồ chỉ là cái cớ.
Cô biết anh thiếu tiền, trong lúc quan trong này sao cô có thể lấy của anh nhiều tiền như vậy.
Cô mím môi nói: “Không cần đâu!”
“Em không muốn mua đồng hồ nữa rồi, em đi dạo một chút xem có đồ gì tốt không.”
Bạn gái đã nói như vậy, Hạ Tùng Bách không thể nói gì hơn, anh đưa tiền cho cô, bản thân thì cầm chiếc mũ nỉ ra khỏi khách sạn, rất nhanh bóng dáng đã hòa vào trong biển người như thủy triều...