Hạ Tùng Bách lần theo địa chỉ trên giấy nợ tìm đến nhà người kia.
Đó là một ngôi nhà cổ ở thành phố S. Ngôi nhà gạch đỏ cổ kính với những vòm cửa hình tròn, pha trộn giữa phong cách truyền thống của Trung Quốc và phong cách phương Tây, vô cùng tinh tế tráng lệ. Ngõ sâu kéo dài thẳng tắp, không nhìn thấy điểm cuối.
Hạ Tùng Bách kiểm tra số nhà vài lần trước khi quyết định gõ cửa.
Một lúc lâu sau, một người phụ nữ trung niên mập mạp mở cửa bước ra, hai tay chống nạnh chửi bới: "Sáng sớm tinh mơ đã gõ cửa như chết cha chết mẹ, gõ gõ cái gì!"
Hạ Tùng Bách hỏi bằng tiếng phổ thông: " Xin lỗi, tôi muốn tìm một người, có phải người tên Chúc Hầu Sinh ở đây không?"
Trông thấy người thanh niên trước mặt cao lớn lại đẹp trai, cả người tràn đầy khí thế, anh xin lỗichân thành , dáng vẻ thành thật khiến người phụ nữ trung niên kia bớt tức giận đi một nửa.
"Nhà họ Chúc đã chuyển đi từ lâu rồi!"
Hạ Tùng Bách nghe vậy, trong lòng cảm thấy vô cùng thất vọng, anh hỏi: "Gia đình họ đã chuyển đi đâu rồi? Tôi đến đây để tìm người thân."
Người phụ nữ lau đôi bàn tay đầy dầu mỡ của mình vào tạp dề nói: " Sao tôi biết được!"
Nói xong, cô ta đóng cửa rầm một cái, cánh cửa đen tuyền tối tăm lạnh lùng đóng sầm lại trước mắt Hạ Tùng Bách.
Anh thu lại sự thất vọng trong lòng, đi đến tiệm cơm bỏ ra năm mao tiền mua một lồng bánh bao chiên.
Anh gõ cửa từng nhà hỏi han, hỏi một người lại biếu người ta một chiếc bánh bao.
Sau khi cho hết hai lồng bánh bao chiên của mình, cuối cùng anh cũng đến được trước cửa "Nhà máy dệt Xây Dựng", ánh mắt anh tối lại, hỏi người gác cửa về Chúc Hầu Sinh.
Ông ta nhìn người thanh niên quần áo chỉnh tề trước mặt, thấy vẻ ngoài tuấn tú của anh, nghĩ rằng anh là cán bộ, nên không dám lừa gạt, thẳng thắn nói: "Người này đã không còn ở đây nữa! Cái gì... Cậu hỏi bây giờ anh ta ở đâu hả? Chuyện này cậu phải hỏi mấy công nhân cũ trong nhà máy mới biết được..."
Sau vài lần loanh quanh không thu hoạch được gì, bụng Hạ Tùng Bách đói không chịu nổi, anh ngồi xổm trên đường ăn một miếng bánh bột ngô, lúc này bầu trời đột nhiên tối sầm lại, mây đen giăng đầy, chẳng mấy chốc sấm sét đã vang lên ầm ầm, một lúc sau mưa to tầm tã dội xuống.
Hạ Tùng Bách chật vật đứng dưới mái hiên nhà người ta, những hạt mưa rơi xuống nước bắn tung tóe ướt cả quần. Không tìm được tin tức gì về người vay nợ khiến Hạ Tùng Bách cảm thấy rất hụt hẫng.
Anh rất thích bộ quần áo do bạn gái mình may, nên cẩn thận kéo ống quần ướt lên, không dám dầm mưa đi tiếp. Hạ Tùng Bách đợi cả tiếng đồng hồ mà mưa vẫn chưa tạnh, cuối cùng đành miễn cưỡng đội mưa chạy về khách sạn.
Người phục vụ trong khách sạn khó chịu khi thấy nước trên người anh nhỏ xuống ướt hết nền nhà, Hạ Tùng Bách chạy nhanh lên tầng, vừa đến đầu cầu thang đã nhìn thấy bạn gái mình.
Triệu Lan Hương sờ sờ cánh tay ướt đẫm của anh, đau lòng nói: "Trời mưa to như vậy, sao anh không đợi mà lại chạy về."
Hạ Tùng Bách lau mặt, nhe răng cười: "Không sao, coi như tắm rửa một lần. "
"Chút nước mưa ấy đáng gì, mùa đông anh còn tắm nước lạnh đó!"
Triệu Lan Hương đẩy anh vào phòng tắm, xả đầy nước ấm cho anh.
"Tắm rửa thay quần áo đi!"
Được tắm nước nóng ấm áp, Hạ Tùng Bách cảm thấy từng lỗ chân lông trên người đều thoải mái, khiến anh tạm thời quên đi bức bối do không đòi được nợ.
Sau khi thay quần áo sạch sẽ đi ra ngoài, anh nhìn thấy bạn gái đang dùng ánh mắt ngời sáng nhìn anh chằm chằm hỏi: "Anh đã thăm bạn cũ chưa?"
Hạ Tùng Bách thành thật thừa nhận: "Vẫn chưa tìm được người đó."
Triệu Lan Hương nghiêm túc nói: "Em có cách giúp anh tìm người đó, nếu anh đồng ý nói cho em biết đầu đuôi câu chuyện, em sẽ chỉ cho anh cách tìm người."
Hạ Tùng Bách suy nghĩ một lúc, nhìn vào ánh mắt đầy quan tâm của cô, sau đó đành nóithật cho cô biết.
"Bà nội đã đưa cho anh một tờ giấy nợ, bảo anh tới đây đòi nợ."
Hạ Tùng Bách cẩn thận lấy giấy nợ trong túi ra, đưa cho Triệu Lan Hương.
Triệu Lan Hương vô cùng ngạc nhiên khi nhìn thấy những con số trên giấy nợ.
"Hóa ra nhà anh từng giàu có như vậy."
Hạ Tùng Bách cười khổ.
"Được rồi, đừng lo lắng, em giúp anh tìm người này."
Triệu Lan Hương nghiêmtúc nói, cô đã có được thông tin về người nợ.
“Em có một người bạn làm ở tòa soạn báo, thử đăng tin lên báo tìm xem.” Cô lấy một xấp phiếu gạo từ trong túi ra, trầm ngâm nói.
Sáng sớm ngày hôm sau, trên tờ báo của thành phố S có đăng một tin tức tìm người.
"Vào ngày 5 tháng 11 năm 1976 tôi đã nhặt được một số phiếu gạo và đồ dùng cá nhân, ông Chúc Hầu Sinh vui lòng mang theo chứng minh nhân dân đến tòa soạn báo liên hệ với tôi càng sớm càng tốt Địa chỉ: xxxxx, Chu Sinh."
Đọc xong tin tức, Hạ Tùng Bách dở khóc dở cười, nhẹ nhàng cuộn tờ báo lại.
"Cũng không biết làm thế có tác dụng hay không."
Triệu Lan Hương nâng cằm, “Có tác dụng hay không, thử xem sẽ biết."
Người chết vì tài chim chết vì mồi, đạo lý ấy chưa bao giờ thay đổi, sau khi nhìn thấy phiếu gạo này, Chúc Hầu Sinh chắn chắn sẽ không nhịn được đi đến tòa soạn báo. Thuật ngữ chuyên ngành này được Tiểu Hổ Tử gọi là "Phương pháp câu cá". Những người tham lam và thích chiếm món lợi nhỏ, sẽ bị chiêu này hạ gục.
“Người của gia đình này đúng là không thể chấp nhận được, nợ bà nội anh nhiều tiền như vậy, vẫn sống tiêu diêu tự tại, lương tâm không thấy cắn rứt sao?” Triệu Lan Huơng chế nhạo.
Cây cần vỏ người cần thể diện, người không biết xấu hổ vô địch thiên hạ, còn cây không có vỏ thì sẽ chết khô. Từ trước đến giờ cô chưa bao giờ tiếp xúc với những người như vậy.
Hạ Tùng Bách nói: "Mất liên lạc với anh ta nhiều năm như vậy rồi, hai ba chục năm qua biết đâu nhà người ta cũng xảy ra chuyện gì đó không thể trả lại tiền. Em cũng biết hoàn cảnh gia đình anh rồi đó, bà nội cũng không có cách nào để ý nhiều như vậy…”
Anh cũng lờ mờ hiểu được, nếu người đó vẫn sống tốt, chỉ sợ anh ta đã khinh thường nhà họ Hạ sa cơ thất thế.
Nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ lạnh lùng buông lời mỉa mai của bạn gái mình, đôi mắt đen của Hạ Tùng Bách sáng lên, tỏa ra ý cười.
Cách làm này rất nhanh đã phát huy tác dụng, chủ yếu là do bạn của Triệu Lan Hương ở thành phố S rất được việc, cô ấy thật sự cho rằng người đó đã làm mất rất nhiều đồ quan trọng, nên cố ý đăng lại mấy ngày.
Hai ba ngày sau, có ba người "Chúc Hầu Sinh" đến tòa soạn báo nhận phiếu gạo, Hạ Tùng Bách liên tục bí mật theo dõi, hai người trong số họ là trẻ em và thanh niên, chỉ có một người trong số đó là người trung niên, tuổi tác phù hợp nhất. Anh ta mặc một bộ quần áo kiểu Tôn Trung Sơn màu xám nhạt, vẻ ngoài gọn gàng, trên mũi mang theo gọng kính, trông như người có văn hóa.
Chúc Hầu Sinh tới tờ phiếu gạo hai cân có được ngoài ý muốn, hờ hững cảm ơn nhân viên tòa soạn báo, rồi không mấy vui vẻ rời khỏi nơi này.
Dọc con phố trên đường về, anh ta cầm phiếu gạo đến chợ đen mua hai cân gạo, xua đuổi đám ăn xin ven đường.
Hạ Tùng Bách đi theo sau, đến nhà Chúc Hầu Sinh, sau đó lại theo đến đơn vị của anh ta.
Anh đi khắp các con đường và ngõ hẻm sâu nơi những người nghèo sinh sống, lấy ra hai đồng tiền.
Ánh mắt hung tợn lại có phần dịu dàng, hai luồng cảm xúc cực kỳ mâu thuẫn lóe lên trong mắt, anh đến chỗ mấy tên côn đồ, vẻ mặt hung ác nói: "Làm xong việc, số tiền này sẽ thuộc về các anh."
Bọn côn đồ cầm tiền của anh, cầm cái hộp đựng giấy nợ giả, đi đến cửa nhà Chúc Hầu Sinh.
Hạ Tùng Bách thì ẩn nấp ở đầu đường, vừa đọc báo vừa quan sát động tĩnh.
...
Sau khi tìm ra Chúc Hầu Sinh, Hạ Tùng Bách liên tục nghe ngóng thông tin về anh ta trong vài ngày.
Triệu Lan Hương cũng ở khách sạn chờ tin tức của anh, mấy ngày nay vì tìm người bọn họ vội vã chạy khắp nơi, thật sự chưa cẩn thận đi dạo quanh thành phố S.
Mặc dù mấy chục năm sau cô đã dạo quanh chỗ này đến mức chán ngấy, nhưng bản chất thích mua sắm của phụ nữ là không bao giờ mất, cho dù ở thời đại nào cũng vậy. Được đến thành phố S vốn là một “trung tâm mua sắm”, sao cô có thể lãng phí cơ hội quý giá này được. Nhân lúc Hạ Tùng Bách đi đòi nợ, cô đến cửa hàng bách hóa mua một số thứ.
Đồ trong cửa hàng bách hóa rực rỡ muôn màu, chủng loại và kiểu dáng đều phong phú hơn ở quê gấp trăm lần, Triệu Lan Hương rụt rẻ nhìn hàng hóa trên kệ, thỉnh thoảng hỏi giá cả vài câu. Trong niên đại này, nhân viên bán hàng đều có thái độ rất tệ, mắt để trên đỉnh đầu.
Nhưng bọn họ lại không tỏ thái độ trước Triệu Lan Hương, ngược lại còn quảng cáo: "Kem ngọc trai này dưỡng da rất tốt, sau khi dùng da mặt đẹp hơn nẳn. Tìm đâu ra thứ tốt như vậy ở nơi khác?"
"Đồng chí, cô nhìn xem, đây là một thương hiệu nổi tiếng ở thành phố S."
Nhân viên bán hàng nhìn thấy Triệu Lan Hương có nước da trắng trẻo, ăn mặc sang trọng, đôi giày da trên chân cô cũng được làm từ nguyên liệu không tầm thường, hẳn là có khả năng tài chính, nên đã mặc kệ những khách hàng khác, chỉ quanh quẩn bên cô.
Triệu Lan Hương rất khó chịu, cô liếc mắt nhìn nhân viên bán hàng, cầm hộp kem ngọc trai lên ngửi rồi nói: "Mùi khá nồng, có chứa metyl isothiazolinone không? Imidazolidinyl urê thì sao?"
"Ngại quá, tôi là kỹ thuật viên trong xưởng sản xuất. Dùng loại kem này sẽ nát mặt đấy, đừng giới thiệu loại kem này, loại kem kia cho tôi nữa."
Triệu Lan Hương biết điều này, vì cô có một người chú làm giám sát cửa hàng bách hóa, sau khi chính sách nới lỏng, để đánh vỡ tình trạng lỗ nặng liên tiếp nhiều nhà máy quốc doanh đã "câu kết" với nhân viên của các cửa hàng bách hóa, để dắt mối đáp cầu.
Nhân viên bán hàng lại giới thiệu các loại vải vóc và quần áo cho, nhưng Triệu Lan Hương lần lượt khiến cô ta mất mặt.
Cô thản nhiên nói: "Đồng chí, tôi nghiêm túc cảnh cáo cô, nếu lại làm phiền tôi nữa, tôi sẽ khiếu nại cô đấy."
Nữ nhân viên bán hàng nghẹn lời, trưng ra khuôn mặt mẹ kế không nói tiếp.
Triệu Lan Hương vui vẻ chọn rất nhiều thứ, sữa mạch nha dùng để điều dưỡng cơ thể, ở thành phố S rẻ hơn nhiều so với ở chợ đen huyện Thanh Hòa. Cô mua hai hộp; một chiếc đồng hồ "Goldenbird", không đắt bằng hãng Longines, khoảng một trăm đồng là có thể mua được; một chiếc radio hiệu Đèn Đỏ.
Sau khi mua những thứ này, cô đi thẳng ra bưu điện, mượn danh nghĩa bạn của cô gửi đồ cho người thân để gửi chúng về nhà. Khi bước ra khỏi tòa soạn báo, cô đã mượn giấy chứng minh nhân dân của bạn mình, sau đó đến bưu cục, bình tĩnh nhìn những "bưu kiện" này lần lượt được bỏ vào thùng gỗ, được người đưa thư dùng một cây búa đóng đinh niêm phong lại.
Sau khi mua nhiều thứ như vậy, cô đã hoàn toàn tiêu hết số tiền có trong túi, không được phép xuất hiện bất kỳ sai sót nào.
Một chiếc đồng hồ hiệu " Goldenbird " ở thành phố S có giá một trăm linh tám tệ, ở nông thôn, giá của nó dao động từ một trăm năm mươi đến hai trăm. Nếu không phải Longines đắt quá sợ không thể bán qua tay được trong thời gian ngắn, có lẽ cô đã mua một chiếc Longines! Gửi một chiếc đồng hồ nhỏ sẽ dễ hơn gửi một chiếc radio nhiều!
Chiếc đồng hồ Goldenbird duy nhất vừa mua được , cô trực tiếp đeo trên tay.
Chiếc đồng hồ đơn giản nổi bật trên cổ tay trắng nõn nhỏ nhắn xinh đẹp của cô, đây là một chiếc đồng hồ nam mặt tròn, nặng và nam tính.
Triệu Lan Hương trả một đồng tám mao tiền phí gửi hàng rồi thoải mái bước ra khỏi bưu điện.
*Vở kịch nhỏ:
Hương kiếm tiền: Đây mới là mục đích thực sự của tôi khi đến Thành phố S, để mọi người thất vọng rồi.
Bách ca: Thật không?
Một giây sau đột nhiên biến thành Hương hiền lành: Tất nhiên là không rồi, Bách ca đi đâu, em nguyện ý theo đến đó.